Chương 390: Vương Gia Khác Họ
Hừ, sớm muộn gì ta cũng tìm được cơ hội thuyết giáo hắn!
Nghĩ đến sau này mình cưỡi trên cổ Giang Bắc Nhiên diễu võ giương oai, Mộc Dao nhịn không được cười hắc hắc.
Khổng Thiên Thiên xoa mông đi tới từ phía đối diện, thấy thế thì ngạc nhiên hô:
"A, sư tỷ, ngươi cũng tới lĩnh gậy sao?"
Mộc Dao bị cưỡng ép kéo về hiện thực, trên trán nổi gân xanh, trên đầu bạo xuất hai cây gân xanh, đi lên nhéo má Khổng Thiên Thiên.
"A ~ sư tỷ, đau đau đau, thật đau! Ta vừa bị đánh xong, mông vẫn còn đau, ngài tha cho ta đi."
"Bớt nói nhảm đi! Gậy nơi này đánh ngươi đau được chắc?”
Mộc Dao hô.
Khổng Thiên Thiên nghe xong vội làm dấu im lặng:
"Xuỵt ~ hoàng thượng từng nói, dù không đau cũng phải làm bộ rất đau, bằng không sẽ phạt thêm lần nữa.”
"Phạt thêm thì phạt thêm, trong cung này làm gì có ai đánh ngươi đau được.”
"Nhưng đang bị phạt a. . . nếu không giả bộ, lần sau đánh sẽ kêu tất cả hoạn quan cùng cung nữ tới vây xem."
Tưởng tượng cảnh tượng đó một chút, Mộc Dao khẽ run lên:
"Hắn nói như thế với ngươi?"
"Đúng vậy a."
Khổng Thiên Thiên gật đầu:
"Cho nên, sư tỷ bị đánh xong nhất định cũng phải xoa mông đi ra như ta.”
Thấy Khổng Thiên Thiên như thế, Mộc Dao nhịn không được lại nhéo má cô nàng một cái.
Sau một nén nhang, Mộc Dao bị phạt xong đã về tới thư phòng, dù nàng không làm quá như Khổng Thiên Thiên nhưng cũng tận lực làm ra vẻ đau lắm. Dù sao nàng biết Giang Bắc Nhiên nói được làm được, vạn nhất bị một đám người vây xem thì nàng biết sống kiểu gì!
Trở lại thư phòng, Mộc Dao vừa tính hành lễ thì thấy một cung nữ lạ mắt đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên. Đối phương cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là người đẹp nhất nàng từng gặp qua.
Đặng Tương Hàm thấy Mộc Dao nhìn mình thì gật đầu cười, dùng mắt ra hiệu cho Mộc Dao tới hành lễ với hoàng thượng.
Lúc này Mộc Dao mới lấy lại tinh thần, hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, ta lĩnh gậy xong. . ."
"Ừm, lần sau nếu tái phạm thì không đơn giản vậy dâu, đứng dậy đi.”
Mộc Dao tới chỗ của mình, hiếu kỳ nhìn Đặng Tương Hàm mấy lần, suy đoán thân phận của nàng.
Chẳng lẽ nàng chính là dân nữ bị sủng hạnh tối qua! ? Không đúng, nếu bị sủng hạnh hẳn sẽ làm phi tử a, sao lại làm cung nữ, chẳng lẽ để tiện dẫn theo bên người, hành xử gì gì đó! ?'
Nghĩ vậy, Mộc Dao thiếu chút nữa bùng nổ, nhịn không được thầm mắng.
Hạ lưu, vô sỉ, hôn quân! ! !
….
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Trên triều đình, bách quan quỳ trước mặt Giang Bắc Nhiên.
"Bình thân."
Nghe thanh âm của hoàng thượng, bách quan từ từ đứng lên, nhìn lên trên, vừa thấy thì đám quan viên liền ngây ngẩn cả người.
"Đại công chúa (công chúa Minh Nguyệt)! ?"
Các đại thần ra sức nháy mắt, sau vài lần xác định mình không nhìn nhầm mới xác nhận cung nữ đứng phía sau hoàng thượng chính là công chúa tiền triều!
Sao đại công chúa lại ở đây?
Sao đại công chúa thành cung nữ rồi?
Hoàng thượng dẫn nàng vào triều ý là sao?
Các loại vấn đề không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu đám quan viên, nhưng mặt ngoài thì ai nấy cũng chỉ đứng thẳng lưng im lặng không chớp mắt, trông vô cùng bình thường.
Mọi người đều trung quân ái quốc, cũng rất ham náo nhiệt. Dù sao họ cũng là trung thần, đầu sắt là ưu điểm của họ. Nếu hoàng thượng làm ra chuyện gì họ sẽ can gián ngay, hơn nữa còn là liều chết can gián.
Mà đối với những đại thần này, chỉ cần can gián không phát động nhiệm vụ, trên cơ bản Giang Bắc Nhiên đều tùy ý là "Cứ xử lý theo ý ái khanh." "Ái khanh vất vả." "Ái khanh làm tốt lắm." các kiểu.
Dù làm hoàng đế quan trọng là kiếm người giải quyết được phiền phức chứ không phải hao tâm lao lực tự giải quyết mọi chuyện.
Cho nên có được một đám đại thần đáng tin cậy, điều Giang Bắc Nhiên cần làm là lắng nghe và khen ngợi.
"Khởi bẩm bệ hạ, An Dân lệnh đã bắt đầu áp dụng tại Vũ Lăng quận, các trấn phủ đang cố gắng dán thông cáo, tin tưởng bách tính lưu vong chẳng mấy chốc sẽ trở về."
Giang Bắc Nhiên vừa muốn mở miệng khen ngợi thì hai lựa chọn xuất hiện.
Lựa chọn một: "Ái khanh vất vả."
Ban thưởng: Liên Khải Đan Điển (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: "Ồ? Vũ Lăng quận? Ái khanh nói thật không?"
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
Nhìn hai lựa chọn này, Giang Bắc Nhiên nhớ Vũ Lăng quận mà hắn từng đi qua. Nơi đó có thể nói là tham quan hoành hành, dâm tự tràn lan, miếu thờ nhiều vô kể, nội từ đường của Tấn Dương Vương Lưu Duyệt cũng có hơn tám trăm cái.
Ở Thịnh quốc, vương gia khác họ có rất nhiều, mà những người này không phải do hoàng thượng thân phong, rất nhiều đều nhờ vào quan hệ với chính phái mà thành.
Tỷ như một gia tộc mình thường nào đó có một đệ tử thiên phú ngất trời gia nhập tông môn, một đường tấn thăng, thành trung tầng tông môn. Như thế hắn khẳng định sẽ mưu lợi cho cho gia tộc của mình.