Chương 427: Chỉ Cần Giúp Đệ Tử Một Chuyện
Vừa rồi lúc gặp lại sư huynh, vì quá mức bất ngờ nên đại não các nàng đều trống rỗng, về sau tỉnh táo lại mới bắt đầu cảm thấy kỳ quái, tại sao sư huynh lại chạy đến chỗ của Thi đường chủ chứ, phải biết đệ tử bình thường ngay cả vào Thủy Kính đường cũng không được chớ đừng nói chi là tới phủ đường chủ.
Lúc tu luyện, các nàng từng mấy lần muốn mở miệng hỏi thăm sư phụ, nhưng vẫn không hỏi được.
Bởi vì các nàng đều cảm thấy, khả năng cao sư phụ sẽ xác không trả lời.
Quả nhiên sư huynh rất thần bí a. . . . . .
Làm đệ tử Thủy Kính đường, các nàng biết rõ đường chủ nhà mình đường chủ có bao nhiêu khó gặp, trong tông rất nhiều đường chủ đi cầu đều bị cự tuyệt ngoài cửa, nhưng hết lần này tới lần khác, sư huynh lại là ngoại lệ.
Cung kính đi vào trong đường, năm người Liễu Tử Câm hành lễ với Thi Phượng Lan đang ngồi nghiêm chỉnh tại chủ vị:
"Đường chủ."
"Ừm."
Thi Phượng Lan gật đầu:
"Hôm nay không cần tắm thuốc, trực tiếp tới đại sảnh ngồi đi, chốc lát nữa bổn đường sẽ đến."
Nghe được hôm nay không cần tắm thuốc, năm người Liễu Tử Câm có chút kỳ quái, vì từ khi sư phụ dẫn các nàng tới thỉnh giáo đường chủ, việc tắm thuốc là môn bắt buộc mỗi ngày của các nàng.
"Vâng, đường chủ."
Không hỏi nhiều, năm người thi lễ một cái rồi đi tới đại sảnh quen thuộc.
Chờ đám Liễu Tử Câm đi xa, Vu Mạn Văn nhìn về phía Thi Phượng Lan nói:
"Đường chủ, ngài quên chuẩn bị nước tắm?"
Thi Phượng Lan nghe xong, toàn thân không khỏi có chút run lên, ngượng ngùng nói:
"Hắc hắc, Tiểu Bắc Nhiên lấy bàn cờ mới ra, cho nên. . . . .”
"Tắm thuốc nhất định phải duy trì mỗi ngày, điểm này ngươi cũng. . ."
"Ai nha ~ ta biết rồi, hiện tại ta đi chuẩn bị ngay. Tiểu Đóa, chúng ta đi."
"Ai , chờ chút... hắn đâu rồi?" Vu Mạn Văn đánh giá đại sảnh.
Thi Phượng Lan không trực tiếp trả lời, mà lặng lẽ dùng ngón tay chỉ chỉ hậu đường.
Vu Mạn Văn tỏ ý đã hiểu gật đầu, đi tới đại sảnh với năm tiểu đồ đệ.
Trong lúc Thi Phượng Lan chuẩn bị nước tắm, Giang Bắc Nhiên đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào:
"Cái kia, năm nàng ấy đã là đồ đệ của ngươi rồi?"
Thi Phượng Lan đang dùng huyền khí thúc giục dược vật phát tán trong thùng tắm thì đáp:
"Không phải a, ta chỉ giúp Mạn Văn chút thôi."
Giang Bắc Nhiên run mũi hai lần, ngửi ngửi mùi trong thùng tắm.
Khá lắm, Kim Dương Chi, Thiên Nguyên Quả, Bồ Đề Hoa. . . Đều là dược liệu cực phẩm a, đại tiểu thư đúng là đại tiểu thư. . . Quá xa xỉ.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu rồi hỏi:
"Trong thùng tắm đều là linh tài tu bổ thân thể, mỗi ngày các nàng đều thụ thương?"
"Cũng không phải."
Thi Phượng Lan nói tiếp:
"Người khác tu luyện đều là cố gắng, mà năm cái các nàng lại như liều mạng, mỗi ngày đều tiêu hao hết sức. Mà khi so chiêu với các nàng, Vu Mạn Văn đều không lưu thủ, đôi khi các nàng bị nội thương. Ta cảm động vì phần cố gắng này nên mới cho các nàng dùng dược liệu quý giá.”
"Hô ~"
Thi Phượng Lan thở ra một hơi, đi tới cái thùng tắm tiếp theo:
"Cũng không biết vì sao các nàng lại liều mạng như vậy, rất hiếm thấy a."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì im lặng một lát, đi vào trong nhà:
"Ngươi như vậy quá lãng phí linh lực trong dược liệu, hẳn nên. . . . dùng Thiên Nguyên Quả trước."
Thi Phượng Lan nghe xong thì sững sờ, hơi kinh ngạc đánh giá Giang Bắc Nhiên một lần, nàng thấy kỳ quái không phải vì Giang Bắc Nhiên hiểu dược liệu, mà kỳ quái là vì Giang Bắc Nhiên vậy mà chủ động ra tay giúp đỡ.
"Ngươi có quen năm đồ đệ của Mạn Văn?"
Thi Phượng Lan có chút hiếu kỳ hỏi.
"Ừm, xem như thế."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhận lấy Thiên Nguyên Quả từ chỗ Thi Phượng Lan, bắt đầu mài.
Thấy Giang Bắc Nhiên cẩn thận điều chế dược liệu, Thi Phượng Lan vừa kinh ngạc với độ thuần thục của đối phương, vừa hiếu kỳ về quan hệ của hắn và năm đồ đệ kia.
"Tiểu Bắc Nhiên ~ nếu có một ngày ta luyện công thụ thương, ngươi có sẽ chuẩn bị dược liệu giúp ta chứ ~"
"Sẽ không."
Giang Bắc Nhiên không chút do dự đáp.
"Ừm! ! !"
Trong nháy mắt, hai gò má Thi Phượng Lan phồng lên:
"Vì sao!"
"Vì ngươi hỏi vấn đề nhàm chán."
"Ô. . ."
Biết mình có hỏi nữa cũng chẳng nhận được câu trả lời, Thi Phượng Lan hồi xổm một bên nhìn Giang Bắc Nhiên thuần thục xử lý dược liệu, sau đó cất chúng vào một cái túi màu lam.
"Xong rồi, bỏ vào trong thùng tắm đi."
Giang Bắc Nhiên đưa cái túi cho Thi Phượng Lan.
Bận rộn một nén nhang, Giang Bắc Nhiên chuẩn bị xong tất cả thì rời khỏi phòng.
Hắn biết vì sao năm người Liễu Tử Câm liều mạng như thế. Kỳ thật hắn vốn là muốn để các nàng thấy khó mà lui, ai biết các nàng vậy mà vượt khó, cố gắng tới mức này.
Việc này khiến hắn có chút cảm động.
Ầy, xem ra phải chuẩn bị thêm đan dược cấp cao và công pháp cho Thanh Sách rồi, nếu không để các nàng vượt qua được thì phiền.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Giang Bắc Nhiên đi tới Thiên Vân phong.
Tới nơi, lần này yêu mãn thông báo tông chủ đã về, sau khi biết Giang Bắc Nhiên tới tìm thì dặn khi hắn tới cứ trực tiếp cho vào là được.
Giang Bắc Nhiên cám ơn hai vị yêu mãn rồi xe nhẹ đường quen đi tới phòng chính, thấy được Lục tông chủ ngồi ở chủ vị uống trà.
"Đệ tử Giang Bắc Nhiên bái kiến tông chủ."
Giang Bắc Nhiên đứng ở ngoài hành lễ.
Lục Dận Long đặt chén trà xuống, đánh giá đế bào của Giang Bắc Nhiên một chút rồi nói:
"Vào đi."
"Tạ tông chủ."
Chờ Giang Bắc Nhiên đi đến trước mặt mình, Lục Dận Long mới hỏi:
"Nghe nói ngươi và Lôi Minh tông phát sinh chút ma sát nhỏ?"
Nhanh như vậy đã truyền tới! ?
Giang Bắc Nhiên hơi kinh ngạc, đây chỉ là chuyện mới mấy ngày trước, vậy mà đã truyền đến Quy Tâm tông, việc này chứng tỏ là có người cố ý truyền tin.
Giang Bắc Nhiên thu hồi cảm xúc kinh ngạc rồi đáp:
"Đúng vậy, đệ tử và Lôi Minh tông có chút xung đột với gia tộc cấp dưới của họ.”
"Ha ha ha, xung đột nhỏ à."
Lục Dận Long nghe xong thì cười vài tiếng:
"Thế nào, có phải làm hoàng đế cực khổ lắm không?”
"Nhờ vào hồng phúc của tông chủ, hết thảy cũng tính là thuận lợi."
"Thuận lợi là chuyện của dân gian, một khi dính đến tông môn, dù Quan tông chủ rất chiếu cố ngươi nhưng chuyện như vậy nếu nhiều thêm, ngươi cũng tránh không được gặp chút phiền phức a."
"Đệ tử hiểu rõ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay:
"Không dối gạt gì tông chủ, lần này đệ tử trở về cũng vì thương lượng chuyện này cùng tông chủ ngài."
Lục Dận Long nghe xong thì biểu lộ không khỏi có chút thất vọng, hắn vẫn cảm thấy Giang Bắc Nhiên đệ tử tương đối cơ linh, nhưng vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà chạy về tìm hắn xin cứu binh thì thật sự có chút ngu xuẩn.
Nhưng không đợi Lục Dận Long nghĩ xong cách răn dạy Giang Bắc Nhiên, hắn đã nghe Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Lần này đệ tử trở về đã nắm chắc có thể khiến Lư Lâm quận trở thành quận có nhân khẩu nhiều nhất Phong Châu, chỉ là cần tông chủ giúp đệ tử một chút chuyện nhỏ."