Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 139

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

"Chu lão là xương cánh tay của quốc gia, không hiểu rõ lắm về thế hệ trẻ cũng là bình thường. " Dung Hà gạch mấy cái tên trên danh sách: "Trẫm đã đăng cơ, thiên hạ bách phế đãi hưng*, sang năm mở cuộc thi tài, quảng nạp hiền tài thiên hạ."

*Còn có rất nhiều việc cần phải làm.

"Bệ hạ thánh minh." Mấy triều thần cùng nhau hành lễ, mấy năm này bởi vì người nhà họ Tưởng chơi đùa lung tung, không ít người đọc sách bị hãm hại. Bây giờ bệ hạ mở cuộc thi tài, vui vẻ nhất nhất định là văn nhân thiên hạ. Vấn đề duy nhất ngay lúc này là dán bố cáo đến các nơi trong cả nước, có một số người đọc sách ở vùng đất xa xôi, chỉ sợ không kịp đuổi tới Kinh Thành.

Chu Bỉnh An nhắc đến vấn đề này, Dung Hà nói: "Nếu không dựa theo quy củ cử hành thi tài, không cần câu nệ thời gian như trước, định thời gian đến cuối tháng tư, cũng thuận tiện."

"Bệ hạ nhân đức, suy nghĩ vì văn nhân thiên hạ, vi thần thay đám học sinh cám ơn ân điển của bệ hạ."

"Theo trẫm thấy, lần khoa cử này cứ từ ba người là ông, Diêu Bồi Cát và Lưu Bán Sơn phụ trách." Dung Hà sớm đã thành thói quen những lão hồ ly này khi không cứ yêu thích thổi phồng hành vi của y, y không coi là thật: "Lưu ái khanh còn trẻ tuổi, chuyện lớn vẫn cần hai vị làm chủ."

Sau khi Tân đế đăng cơ mở khoa cử lần đầu tiên đã để bọn họ tới phụ trách, đây là mặt mũi lớn lao, đồng thời cũng biểu lộ tân đế tín nhiệm bọn họ. Chu Bỉnh An và Diêu Bồi Cát đều là người thông minh, biết bệ hạ cố ý bồi dưỡng Lưu Bán Sơn, lập tức miệng đầy đáp ứng, thuận tiện khen Lưu Bán Sơn một phen.

Lưu Bán Sơn bây giờ đang độ tuổi xây dựng sự nghiệp, đã nhận chức vị Đại Lý Tự Khanh, ngày sau cất nhắc sẽ còn lớn đến đâu, coi như suy nghĩ vì hậu thế, bọn họ cũng không muốn đắc tội người này.

Đợi sau khi những triều thần này rời đi, Dung Hà mới lần nữa cúi đầu xem danh sách đám Chu Bỉnh An dâng lên, bút son ngừng thật lâu tại tên Tạ Khải Lâm, cuối cùng vẫn gạch tên của hắn ta.

"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương tới."

"Mau mời." Dung Hà đứng lên muốn ra cửa nghênh đón, thế nhưng cúi đầu xem xét danh sách này, tiện tay cầm tấu chương để lên trên.

"Dung Hà." Ban Họa đi đến, trong tay còn bê mâm điểm tâm, có chút giống thứ mà Dung Hà từng nếm qua ở Ban gia, đã lâu không ăn, hương vị đã không nhớ rõ, chỉ biết một mâm điểm tâm như thế, còn đắt hơn một mâm bạc.

" Đầu bếp là ta mang tới từ nhà mẹ đẻ đấy, chàng nếm thử xem." Ban Họa để mâm lên mặt bàn, cầm một miếng để bên môi Dung Hà: "Ăn ngon không?"

Dung Hà gật đầu.

"Chàng ở trong điện xử lý sự vụ cả ngày, đừng để thân thể mệt chết. " Ban Họa ấn y ngồi xuống ghế, thay y xoa bóp bả vai.

Dung Hà bắt lấy tay nàng, đưa tay kéo nàng vào lòng: "Nói đi, có phải ra ngoài gây chuyện gì rồi."

"Hả?" Ban Họa không hiểu nhìn Dung Hà: " Tại sao ta phải ra ngoài gây chuyện?"

Thấy nàng một mặt mờ mịt dáng vẻ vô tội, Dung Hà cầm một miếng điểm tâm đút tới miệng nàng, vừa cho ăn vừa nói: "Mấy ngày trước xuất cung, nàng chơi đến khuya mới trở về, bây giờ lại nhiệt tình đối với ta như vậy."

"Lời này nói ra, giống như ngày thường ta đối với chàng không tốt ấy.” Ban Họa ăn điểm tâm, khẽ cắn đầu ngón tay Dung Hà một cái, nào biết được Dung Hà không tránh không né, cười tùy ý để nàng cắn.

"Chàng bị ngu à?" Ban Họa thấy đầu ngón tay y lưu lại dấu răng của mình, có chút đau lòng lại có chút chột dạ: "Không phải bên ngoài có tuyết rơi sao, ta muốn chàng cùng ta xuất cung ngắm cảnh tuyết."

"Ngày mai à?" Dung Hà nghĩ nghĩ: "Được, đợi hạ triều ta đi cùng nàng."

"Nói rồi đấy, không thể đổi ý. " Ban Họa hôn một cái trên xương quai hàm của y: "Ngoan, chàng tiếp tục phê tấu chương, ta không quấy rầy nữa."

"Chờ một chút. " Dung Hà kéo nàng lại, ấn một nụ hôn lên môi nàng: "Nàng thật không có lương tâm, đạt được mục đích liền đi, ngồi đây cùng ta một hồi đi."

"Vậy chàng phê tấu chương, ta ngồi xem thoại bản của ta." Ban Họa nắm cổ y cười tủm tỉm nói: "Hoặc để ta rửa và mài mực cho chàng cũng được."

"Thôi. " Dung Hà ôm nàng đặt lên ghế phủ đệm êm: "Nàng ngồi yên ở đây là được."

Y gọi Vương Đức, để ông cầm hai quyển thoại bản Ban Họa thích, lại chuẩn bị cho nàng trái cây điểm tâm, mới ngồi lại ngự án làm chuyện của mình. Mặc dù tính cách hai người không giống nhau, nhưng ngồi cùng nhau lại hài hòa khó hiểu.

Chẳng được bao lâu, Dung Hà thấy Ban Họa ghé vào mép bàn ngủ thiếp đi, y lắc đầu khẽ cười một tiếng, đắp áo khoác lên người Ban Họa, ôm ngang người lên, đi khỏi Ngự Thư Phòng. Thái giám cung nữ đợi bên ngoài thấy thế, vội vàng bung dù nâng ấm, thay Đế hậu che gió lạnh từ bên ngoài thổi tới.

"Bệ hạ..."

Nữ quan vừa mở miệng đã bị ánh mắt lạnh nhạt của Dung Hà dọa trở về, mắt y nhìn gió tuyết bên ngoài, bước chân tăng tốc ôm Ban Họa trở về hậu điện.

"Các ngươi lui ra đi. " Dung Hà ngồi ở mép giường nhìn Ban Họa ngủ yên, y để những người khác trong phòng lui ra ngoài.

Trong phòng an tĩnh lại, Dung Hà ngạc nhiên nhìn Ban Họa, gương mặt này mỗi ngày mình đều nhìn thấy, tuy nhiên làm sao cũng nhìn không ngán. Người đời đều nói, phụ mẫu nhìn con của mình, càng nhìn càng cảm thấy hài tử nhà mình không ai bằng. Nhưng y là phu quân của Họa Họa, vì sao mỗi lần nhìn nàng đều cảm thấy trên đời này không có cô nương nào hơn được nàng?

Càng nhìn càng cảm thấy, nương tử của mình tốt hơn bất kỳ ai, cặp mặt càng có hồn hơn y, miệng càng trơn bóng hơn kẻ khác, lông mày cũng xinh đẹp hơn, ngay cả bộ dạng tức giận cũng xinh đẹp đến làm cho lòng của y rã rời thành từng mảnh.

Không thể nói y xem Họa Họa như nữ nhi của mình rồi?

Y cười giễu một tiếng, lúc đi ra Nội Điện, nhìn thấy mấy cung nữ đứng yên bên ngoài, y dừng bước lại, nhìn về phía một người trong đó: "Ngươi tên Như Ý?"

"Nô tỳ Như Ý bái kiến bệ hạ."

"Ngươi là người luôn hầu hạ bên cạnh nương nương?"

"Bẩm bệ hạ, lúc nô tỳ mười tuổi đã hầu hạ bên cạnh nương nương, nô tỳ hầu hạ bên cạnh nương nương mười năm rồi." Như Ý có chút ngoài ý muốn, từ trước tới giờ bệ hạ không nói nhiều cùng nha hoàn bên cạnh nương nương, cũng không quan tâm các nàng tên là gì, lúc có nương nương ở đó, trong mắt bệ hạ không nhìn thấy nữ nhân khác, hôm nay... Đây là thế nào?

Trong lòng Như Ý có chút bất an, không dám lộ ra, chỉ có thể đàng hoàng chờ bệ hạ mở miệng.

Dung Hà muốn hỏi nàng quan hệ giữa Họa Họa và Tạ Khải Lâm, lời đến bên môi lại không hỏi ra được, đuôi lông mày y hơi động: "Trẫm đã biết, hầu hạ cho tốt."

"Vâng." Như Ý thấy bệ hạ không muốn hỏi tiếp nữa, khom người lui sang một bên.

Chờ sau khi Dung Hà rời đi, Ngọc Trúc tò mò hỏi: "Như Ý tỷ tỷ, bệ hạ sao thế?"

"Tâm tư của bệ hạ, ngươi có thể phỏng đoán hay sao?" Như Ý hung hăng trừng nàng ta: " Nếu ngươi không đè tính tình tò mò của mình xuống thì sẽ sớm bị đuổi về phủ Quốc Công, để tránh gây thêm tai họa và phiền phức cho nương nương."

Ngọc Trúc biến sắc: "Như Ý tỷ tỷ, là ta sai rồi."

Như Ý thấy nàng đã hiểu, giọng điệu tốt thêm vài phần: "Không phải ta nghiêm khắc với ngươi, chỉ là cô gia hiện tại đã là bệ hạ, chúng ta là người bên cạnh nương nương, nói chuyện hành động phải thêm cẩn thận mới phải."

Ngọc Trúc đàng hoàng gật đầu, ngày sau nàng ta cũng không dám.

"Bệ hạ. " Vương Đức miễn cưỡng khom người đi tới: "Lão nô nhìn sắc mặt người không tốt lắm, có cần mời ngự y đến bắt mạch cho người không?."

"Không cần. " Dung Hà lắc đầu nói với Vương Đức: " Trẫm rất tốt."

Vương Đức do dự một lát lại nói: "Bệ hạ, người... Nghe An Nhạc Công Chúa nói làm trong lòng không thoải mái sao?"

Dung Hà dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn Vương Đức.

Vương Đức bị ánh mắt này nhìn chằm chằm toàn thân phát lạnh, đưa dù cho thái giám sau lưng, ông quỳ gối trong đống tuyết thỉnh tội.

"Đứng lên đi, trẫm không trách tội ông. " Dung Hà vắt chéo tay sau lưng, nhìn gió tuyết ngoài hành lang: "Ông hầu hạ trong cung nhiều năm như vậy, lời An Nhạc Công Chúa nói là thật hay giả?"

"Năm nương nương đính hôn cùng Tạ Nhị Lang, nàng mới bao lớn đâu?" Vương Đức cẩn thận từng li từng tí mắt nhìn sắc mặt Dung Hà, kiên trì nói tiếp: "Dù nô tài hầu hạ trong cung, mặc dù không gọi là hiểu rõ nương nương, nhưng tính tình nương nương nô tài cũng biết."

Dung Hà nhíu mày nhìn ông.

"Yêu ghét rõ ràng, sẽ không vì mặt tình cảm làm oan chính mình." Vương Đức khom người thi lễ: "Muốn nói thi tập đưa Tạ Nhị Lang là trăm cay ngàn đắng mới tìm ra, nô tài không tin đến 100%, nhiều nhất là có đúng một bản, mà thân bằng lại không ai ưa thích, mới thuận tay đưa cho Tạ Nhị Lang."

"Những công tử tiểu thư giao hảo với nương nương, không ai thích những thứ này."

Biểu lộ của Dung Hà có chút vi diệu, y nhíu mày nhìn Vương Đức: "Thật sao?"

"Nô tài là một hoạn quan, nào biết được tình cảm nhi nữ. " Vương Đức gượng cười nói: " Dựa và chứng kiến tất cả mà suy đoán thôi."

"Ông nói đúng, đưa một bản thi tập không tính là gì. " Dung Hà giơ cằm, đáy mắt lộ ra chút ý cười.

Lúc trước Họa Họa đưa y nhiều tập tranh ngàn vàng khó tìm như vậy, nhưng chưa từng không nỡ. Huống chi khi đó bọn họ chưa phải hôn thê, Họa Họa hào phóng với y như vậy. Tạ Khải Lâm làm vị hôn phu của Họa Họa hai năm, cũng chỉ được một bản thi từ tập hợp Họa Họa ghét bỏ mà thôi, thực sự không được gọi là hai chữ yêu thích.

Trở lại Ngự Thư Phòng, Dung Hà phê chuẩn kế bên tên của Tạ Khải Lâm.

Điều đến Tây Châu đảm nhiệm chức Tri Châu.

Đã có chút tài năng, mà y lại không muốn nhìn thấy hắn ta, không bằng làm như này là tốt nhất.

Vào ban đêm, Tạ Khải Lâm nhận được sách ủy mệnh triều đình phát, nhìn đại ấn phía trên, hắn ta có chút ngoài ý muốn, lại có chút không nói ra được tư vị.

Vậy mà Dung Hà bằng lòng cho hắn ta một chức quan, thực sự nằm ngoài sự dự liệu của hắn ta.

Nhìn song thân mặt mũi đầy kích động, Tạ Khải Lâm đặt tất cả suy đoán ở đáy lòng. Hắn ta đi ra khỏi phòng, nhìn bông tuyết từ phía chân trời bay lơ lửng xuống, trong lòng ngũ vị trần tạp, không thể nói vui vẻ hay là khổ sở.

Có lẽ còn có một số vắng vẻ không nói rõ được cũng không tả rõ được, cảm giác mất mát này, ngay cả chính hắn ta cũng không hiểu đến cuối cùng là vì sao.

Không đến buổi trưa, một chiếc xe ngựa từ Chu Tước môn chạy ra, càng xe tạo dấu vết thật sâu trên nền tuyết.

Xe ngựa chạy qua phố xá sầm uất, cho đến khi đến trường tuyết ngoại ô Kinh thành mới ngừng lại. Trường tuyết này do hoàn khố nào đó trong Kinh Thành tu kiến, lúc đến mùa đông, mời mấy hảo hữu và mỹ nhân đến chơi đùa trên tuyết, hoặc mời một số cao thủ chơi tuyết đến đủ loại, đến để bọn họ thưởng thức,

Bình Luận (0)
Comment