Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 172

Editor: Đào Sindy

Trong miệng có vị đắng nhàn nhạt, cứ như toàn bộ cơ thể đang lan tràn một cảm giác cay đắng.

Dung Hà mở mắt ra, y thấy ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, cả tòa cung điện như bị ánh sáng bao phủ, y nheo mắt lại ánh sáng mới rõ ràng.

"Bệ hạ, cuối cùng người đã tỉnh." Vương Đức nhìn thấy Dung Hà tỉnh lại thì vô cùng vui: "Nhanh truyền ngự y, bệ hạ tỉnh rồi."

Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp, mắt Dung Hà nhìn cung nữ thái giám quỳ đầy đại điện, y nhắm mắt lại nhỏ giọng: "Trẫm muốn súc miệng."

Dùng trà xanh súc miệng xong, cuối cùng trong miệng không còn khó chịu, mắt Dung Hà lại đảo xung quanh: "Nương nương đâu?"

"Tối hôm qua nương nương chăm sóc người một đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay vì Chu đại nhân và Lưu đại nhân có việc bẩm báo, nương nương mới uống một chén trà đậm chạy tới." Vương Đức biết bệ hạ coi trọng nương nương, vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Trước khi nương nương đi, còn liên tục dặn dò, nếu người tỉnh, nhất định phải phái người bẩm báo với nàng."

"Nương nương đang xử lý chuyện chính sự, tạm thời không cần phái người đi quấy rầy. " Dung Hà dựa vào thái giám vịn ngồi dậy, chờ ngự y bôi thuốc trị thương cho y xong thì y nói với Vương Đức: " Đi gọi Triệu Trọng đến."

Vương Đức khom người lui ra.

Không bao lâu Triệu Trọng đã chạy tới, Dung Hà để người không liên quan lui xuống.

"Bệ hạ, sao người lại bị thương thành dạng này?" Triệu Trọng thấy sắc mặt Dung Hà trắng bệch thì biết đây không phải đang diễn trò: "Trước đó vi thần đã điều tra, nàng ta không biết võ, cũng không phải người hầu hạ từ nhỏ bên cạnh Hoàng hậu nương nương."

An Nhạc Công Chúa có dính dáng với một số quan viên trên triều đình, bệ hạ đã sớm nhận ra, nhưng bởi vì tiền Thái Tử Tưởng Hàm "nhường " hoàng vị cho bệ hạ, cho nên trước mặt người trong thiên hạ, bệ hạ nhất định phải hậu đãi Hoàng tộc tiền triều.

An Nhạc Công Chúa không an phận, tương đương với tự mình quấn dây lên cổ mình, Triệu Trọng hiểu, bệ hạ cũng hiểu. Triệu Trọng không nghĩ tới duy nhất là rõ ràng bệ hạ sớm đã có đề phòng, vì sao còn bị thương nặng như vậy?

Một đao trên cánh tay, một đao trên vai, cũng may đều không phải nơi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chảy nhiều máu như vậy, không biết phải dưỡng bao lâu mới có thể phục hồi lại được?

"Trẫm biết rồi. " Mặt Dung Hà không thay đổi ôm cánh tay bị thương: "Việc này sau này ngươi đừng nhắc lại, nhất là không được nhắc trước mặt Hoàng hậu, trẫm đã nắm chắc trong lòng."

"Là vi thần nghĩ không đủ chu đáo. " Triệu Trọng vội vàng nói: "Nếu những lời này để Hoàng hậu nương nương nghe thấy, nàng sẽ chỉ càng thêm đau lòng." Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương làm bệ hạ bị thương, việc này coi như không liên quan đến Hoàng hậu nương nương nhưng trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không dễ chịu, nếu hắn nhắc lại sẽ chỉ làm Hoàng hậu nương nương càng thêm khó chịu mà thôi.

"Người cũ tiền triều, nên thanh lý thì thanh lý, không cần kiêng dè nữa." Giọng nói của Dung Hà lạnh lẽo: "Trẫm đã đối đãi bọn họ hết lòng quan tâm giúp đỡ."

"Bệ hạ..." Triệu Trọng do dự nói: "Đêm hôm qua nương nương đã hạ lệnh, nghiêm tra người cũ tiền triều, phàm là người bộ dáng khả nghi, tất cả đều bắt vào đại lao, ngay cả hạ nhân bên cạnh An Nhạc Công Chúa cũng giết thì giết, tù thì tù, An Nhạc Công Chúa bị phạt đến Khổ Hạnh quan tu đạo, cả đời không thể ra ngoài."

Khổ Hạnh quan là nơi nào, người ngoài không biết, bọn họ lại rõ ràng. Tiền triều có một số tội phi bị đày đến đây, nghe nói bên trong còn khổ hơn lãnh cung, vào rồi sẽ sống không bằng chết.

Để An Nhạc Công Chúa đến Khổ Hạnh quan, cũng không biết đây là Hoàng hậu nương nương nhân từ hay tàn nhẫn với An Nhạc.

Nghe nói như thế, trên mặt Dung Hà lộ ra ý cười, khuôn mặt xơ xác khi nãy biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi: "Nếu Hoàng hậu nương nương đã ra Phượng lệnh, tất cả hãy chiếu theo ý Hoàng hậu nương nương xử lý đi."

"Bệ hạ, vậy người..."

"Trẫm phải dưỡng thương, không nên quá mức phí công."

"Vâng." Triệu Trọng rời khỏi Đại Nguyệt cung, bệ hạ triệu hắn đến, cuối cùng muốn nói gì đây?

Trong ngự thư phòng, Ban Họa nhìn một đống tấu chương cao cao, mặt không thể giữ nổi nụ cười, gượng cười nhìn về phía Chu Bỉnh An: "Chu đại nhân, phải xem tất cả sao?"

"Xin nương nương yên tâm, một số tấu chương thăm hỏi, đám vi thần đã sàng lọc rồi. " Chu Bỉnh An trình một tờ đơn lên: "Đây là danh sách đám vi thần sàng lọc chọn ra tấu chương."

Ban Họa nhận tờ đơn nhìn thoáng qua, lại tiện tay lật mấy quyển tấu chương: "Chu đại nhân, nơi mấy năm trước gặp thiên tai, gần đây lại đến chậm thế?"

"Xin nương nương yên tâm, bệ hạ miễn mấy thuế má thiên tai hai năm, tuy nói thời gian có chút gian nan, nhưng tốt xấu sẽ không bị đói."Sắc mặt Chu Bỉnh An kính trọng ôn hòa: "Nơi đó có không ít bách tính lập bài vị Trường Sinh cho bệ hạ và người, cầu xin người và bệ hạ vạn vạn năm năm, khỏe mạnh không lo."

"Cầu chúng ta vạn vạn năm năm, không bằng khẩn cầu Đại Doanh mưa thuận gió hoà, bách tính không tiếp tục gặp thiên tai lớn. " Ban Họa cười, nàng không tin những thứ này: "Mấy vị đại nhân khổ cực, nếu trong những tấu chương này có nội dung quan trọng thì bản cung sẽ đọc cho bệ hạ nghe."

"Thương thế của bệ hạ đã đỡ hơn chưa?"

Ban Họa nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nét mặt có chút sợ sệt: "Quả thật không đáng ngại."

Đám Chu Bỉnh An thấy Hoàng hậu không có ý định nói thêm gì nữa, rất có ánh mắt đứng dậy cáo lui.

Sau khi bọn họ rời đi, Ban Họa để thân vệ ôm tấu chương ra hậu điện, nửa đường gặp được Triệu Trọng, nàng hơi ngạc nhiên nhíu mày: "Triệu đại nhân?"

"Thần bái kiến Hoàng hậu nương nương. " Hiện nay Triệu Trọng đã tin phục vô hạn với Ban Họa, lần đầu tiên nhìn thấy Ban Họa đã không kịp chờ đợi làm một đại lễ.

"Sao ngươi lại tới đây, chẳng lẽ là bệ hạ tỉnh rồi?"

Triệu Trọng đang muốn nói vâng, chỉ thấy trước mắt có một trận gió lướt qua, lại ngẩng đầu, trước mặt nào còn Hoàng hậu nương nương? Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng Hoàng hậu nương nương vội vàng rời đi.

"Dung Hà?" Ban Họa chạy chậm vào trong điện thấy Dung Hà ngồi trên giường húp cháo, dẫm chân xuống, nửa ngày sau mới nói: "Chàng đã tỉnh rồi?" d$đ*l;q~đ

Dung Hà cười buông bát xuống: "Họa Họa, ta đã khiến nàng lo lắng."

Ban Họa đi đến bên cạnh y ngồi xuống, đưa tay chọc mặt y: "Nếu như lần sau chàng lại khoe khoang như thế, ta sẽ hung hăng dạy dỗ chàng."

"Họa Họa muốn dạy dỗ ta thế nào?" Trên mặt Dung Hà lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Hừ. " Ban Họa thấy y phối hợp như vậy, đúng là nói không nên lời ác độc. Nàng chỉ chỉ tấu chương trên tay thị vệ: "Những thứ này ta nhìn đau đầu, không quan trọng thì ta sẽ giúp chàng phê, những thứ khác ta đọc cho chàng nghe."

"Được." Dung Hà biết Ban Họa không kiên nhẫn nhìn những thứ này, thế là gật đầu cười.

"Chàng cứ ăn trước đi. " Ban Họa đi đến trước án, quay đầu nhìn Dung Hà: "Chảy nhiều máu như vậy, không biết lúc nào mới có thể bù lại."

Dung Hà không dám cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý Ban Họa phàn nàn.

Nhưng rất nhanh Ban Họa không nói gì thêm, nàng cúi đầu không ngừng tô tô vẽ vẽ trên án, mặc dù trên mặt có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nại xử lý.

Y nhìn bóng lưng của nàng, ăn hết một bát cháo mà còn chẳng biết.

Xử lý xong phần lớn tấu chương, Ban Họa và Dung Hà dùng bữa, chỉ là Dung Hà ăn thuốc có lợi cho vết thương, mà Ban Họa lại ăn thức ăn tinh xảo. Hết lần này tới lần khác Ban Họa còn cố ý đùa Dung Hà, để y muốn ăn lại không thể ăn.

Ánh mắt Vương Đức nhìn Dung Hà dầy đồng tình.

Dùng xong bữa trưa, Ban Họa nói chuyện cùng Dung Hà một hồi, thấy y ngủ rồi, nhìn thấy nét mặt Như Ý có chút không được tự nhiên: "Chuyện gì xảy ra?"

"Nương nương, Phước Bình Thái hậu cầu kiến."

Ban Họa thay Dung Hà chặn góc chăn, che miệng ngáp một cái: "Không gặp."

"Phước Bình Thái hậu nói, chỉ gặp nương nương lần này, từ nay về sau sẽ không bao giờ lại tới quấy rầy nương nương. " Như Ý cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói bên tai Ban Họa: " Phước Bình Thái hậu đang quỳ gối bên ngoài Tuyên Vũ môn."

So với Chu Tước môn và Bạch Đấu môn người đến người đi, người ra vào ở Tuyên Vũ môn cũng không nhiều, Phước Bình Thái hậu lựa chọn quỳ ở chỗ này, vẫn còn tính thông minh.

Ban Họa quay đầu mắt nhìn Dung Hà trên giường, nhắm mắt lại nói: "Ngươi đi mời bà trở về, nói ta không muốn gặp bà."

"Nô tài đã hiểu."

Bên ngoài Tuyên Vũ môn, ngoại trừ hộ vệ thủ tại cửa ra vào thì không có những quan viên khác đi ngang qua. Phước Bình Thái hậu quỳ gối dưới ánh nắng, chưa từng di chuyển chút nào, cũng không khiến bất kỳ ai vây xem.

Bà biết, nếu quỳ gối trước Chu Tước môn, có lẽ có thể làm cho nhiều người chú ý tới bà hơn, nhưng tính tình Ban Họa từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, nếu bà thật muốn làm như vậy, không chỉ không thể để Ban Họa mềm lòng, mà còn khiến nàng càng thêm bất mãn.

"Thái hậu. " Như Ý đi ra Tuyên Vũ môn, nhìn thấy sắc mặt Thái hậu ửng hồng, không biết đã phơi dưới ánh nắng bao lâu, nàng cong lưng với bà, đứng bên cạnh nói: " Nương nương có lệnh, mời người sớm trở về, Hòa Thân vương điện hạ vẫn chờ người đấy."

Phước Bình Thái hậu nghe được ba chữ "Hòa Thân Vương", bả vai khẽ run lên, bà nhìn thấy Như Ý: "Nương nương nhà các ngươi, thật sự không nhớ chút tình cảm cũ sao?"

"Thái hậu. " Như Ý lắc đầu thở dài: "Công Chúa Điện Hạ cấu kết triều thần hậu cung ám sát bệ hạ, nếu không phải bệ hạ hồng phúc ngang trời, hôm nay người nào còn có cơ hội quỳ ở đây? Lấy tính tình yêu ghét rõ ràng của nương nương, chỉ sợ người và Hòa Thân Vương cũng phải chôn cùng bệ hạ."

Sắc mặt Phước Bình Thái hậu trắng bệch một mảnh: "Thế nhưng bệ hạ hắn..."

Không phải hắn không sao sao?

Lời này Thái hậu nói không nên lời, bà biết rõ An Nhạc phạm tội nặng hơn bất cứ ai. Bà không nghĩ tới, cũng không chấp nhận được hủy diệt hạ giá Hoàng Triều không phải trưởng tử Tưởng Hàm, mà là trưởng nữ An Nhạc.

"Thế nhưng tại sao lần này tới lần khác lại là Khổ Hạnh quan?" Phước Bình tuyệt vọng nhìn Như Ý:"Tại sao có Khổ Hạnh quan được?"

Hoàng hậu là hoàng thân quốc thích, sao không rõ Khổ Hạnh quan là nơi nào, đâu phải nơi thanh tĩnh tu đạo mà rõ ràng là Địa Ngục tra tấn người.

Như Ý nói, bệ hạ là nam nhân của nương nương, người của An Nhạc Công Chúa giết nam nhân của nương nương, nương nương làm sao mà thờ ơ được? Nhưng đối mặt với hai mắt sụp đổ của Phước Bình Thái hậu, nàng cảm thấy nói nhiều đều là phí công.

Phước Bình Thái hậu hoảng hốt lắc đầu: "Ta không đi, ta không đi."

Nếu bà rời đi, sẽ không còn ai có thể cầu xin cho An Nhạc."

"Như Ý tỷ tỷ. " Một người mặc y phục nữ quan màu xanh ngọc bích đi ra, phúc thân với Như Ý: "Nương nương nói, để người dẫn Phước Bình Thái hậu đến Thiên Điện."

Mắt Như Ý nhìn mặt trời ở chân trời, chậm rãi gật đầu.

Trong chính điện Đại Nguyệt cung, Ban Họa nhấp một miếng trà hơi lạnh, sờ sờ môi Dung Hà, khẽ cong môi, quay người đi ra ngoài.

Vương Đức khom người đứng bên cạnh, cho đến khi bóng dáng Ban Họa hoàn toàn biến mất sau cửa điện, mới chầm chậm đứng thẳng người.

Người nằm trên giường mở mắt ra, nghe cả phòng yên tĩnh, hai mắt lại nhắm nghiền lần nữa.

Ban Họa nhìn Thái hậu đi theo sau lưng Như Ý, đưa tay làm một tư thế mời ngồi. Phước Bình Thái hậu trầm mặc ngồi xuống, trong phòng hồi lâu không có người nói chuyện.

Phước Bình Thái hậu ngẩng đầu nhìn Ban Họa, trên mặt của đối phương đã không nhìn thấy vui buồn.

"Nương nương. " Bỗng nhiên Ban Họa mở miệng: "Người biết vì sao bệ hạ lại ban thưởng cho người hai chữ Phước Bình không?" d!đ.l>q+đ

Phước Bình Thái hậu chậm rãi lắc đầu.

"Bởi vì ta muốn lúc người tuổi già vừa có phúc khí lại vừa bình tĩnh, cho nên cố ý cầu bệ hạ hai chữ này." Ban Họa biết những thứ này trong âm mưu đấu tranh, Phước Bình Thái hậu là người bị hại vô tội nhất. Nam nhân mà bà gả là người mưu sát trung thần, bà cũng không biết những chuyện này, ngược lại thực tình đối đãi đời sau trung thần, ví như Ban gia và Dung Hà. Con của bà không quả quyết cũng được, tính tình bạo ngược cũng thế, đều không phải điều bà có thể khống chế, bởi vì trượng phu làm Hoàng Đế của bà, chỉ cần một người thừa kế, cho nên cố ý giáo dục thứ tử sơ sót.

Bà xuất thân cao quý, tính cách thùy mị, cứ việc bị hậu cung mài đi sắc sảo, nhưng Ban Họa không thể không thừa nhận, bà là người bị hại trong biến cố triều đình. Nàng cũng không muốn tổn thương bà, nhưng trong lòng mỗi người đều có một người quan trọng, nàng cũng không ngoại lệ.

Khi biết chân tướng, thậm chí Ban Họa muốn tính mệnh của An Nhạc.

"Nương nương, người còn muốn đến cầu xin cho An Nhạc sao?" Nét mặt Ban Họa hờ hững, giữa lông mày đầy xa cách.

Phước Bình Thái hậu rơi lệ nói: "Nương nương, người thu lại phong hào Công chúa của An Nhạc, để nàng đến đạo quan thanh tu, ta cũng không có ý kiến, nhưng... Vì sao lại là Khổ Hạnh quan? Từ nhỏ An Nhạc đã được nuông chiều, đến đó làm sao sống nổi?"

"Nương nương, Dung Hà là phu quân của ta." Trong cổ họng Ban Họa nghẹn đến có chút khó chịu: "An Nhạc có người và biểu ca thay nàng uất ức, ta cũng có người nhà uất ức vì ta, từ nhỏ ta và nàng bị bất cứ ức hiếp nào đều sẽ có người ra mặt cho chúng ta, để chúng ta từ nhỏ đến lớn đều phách lối tùy hứng."

"Thế nhưng bên cạnh bệ hạ... Chỉ có ta. " Ngón tay nàng cầm chén trà run nhè nhẹ: "Nếu ngay cả ta cũng suy nghĩ cho An Nhạc, vậy còn có ai thực sự lo lắng cho chàng? Cho dù chàng là Đế Vương, dù trong lòng chàng có khoảng trống, nhưng chàng vẫn là con người."

"Chi nhánh Dung gia và An Nhạc tính kế chàng, triều thần cũng vì chàng bị thương hôn mê mà vội vàng tính toán lợi ích của mình. " Lúc Ban Họa nói lời này, nàng cảm thấy trong lòng mình như bị kim đâm khó chịu: "Nam nhân của mình, tự ta đau lòng."

Phước Bình Thái hậu hé miệng, từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra. Ban Họa đã nói đến nước này, sao bà còn không rõ ý nàng.

"Nương nương thật vô tình như thế sao?"

"Nếu nương nương hận ta thì cứ hận, nhưng Phượng lệnh ta đã ban ra, tuyệt không sửa đổi. " Ban Họa đứng lên: "Chuyện hôm nay, không phải bệ hạ không niệm ơn dưỡng dục của song thân nương nương năm đó, mà là ta không niệm tình xưa. Nương nương, mời trở về cho."

Phước Bình Thái hậu nhìn Ban Họa, lại không biết rốt cục mình hận hay oán, hay là không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng vắng vẻ một hồi, không bắt được chỗ nào. Bà phong quang nửa đời, rơi vào hoàn cảnh hôm nay, nên trách ai đây?

Tự trách mình năm đó không nên mềm lòng để phụ mẫu chăm sóc Dung Hà ư?

Haylà bệ hạ quá mức rộng rãi với Dung Hà, dưỡng nên dã tâm của y?

Không, không đúng.

Chỉ trách nam nhân Tưởng gia hoa mắt ù tai vô năng, không niệm tình xưa, chuyện giết hại trung lương thế này, cuối cùng phải chịu quả báo.

Tạo hóa trêu ngươi, bà lại có thể trách được ai?

"Ý của nương nương, ta đã hiểu. " Phước Bình Thái hậu đứng lên, hơi nhẹ gật đầu với Ban Họa: "Cáo lui."

Tay Ban Họa đang cầm chén trà chợt khựng lại, nước trà đã thấm ra ngoài chén, nàng đứng lên thi lễ với Phước Bình Thái hậu, lễ này giống như lúc nàng còn là Quận chúa: "Ban Họa, cung tiễn nương nương."

Phước Bình Thái hậu nhận lễ của nàng, lui ra phía sau hai bước nói: "Nương nương bảo trọng, cáo từ."

Ban Họa đứng không nhúc nhích, cho đến khi Phước Bình Thái hậu đi khỏi, mới chậm rãi hoàn hồn, thả chén lại trên bàn, nhẹ nhàng lau sạch tay của mình, giọng của nàng có chút khàn khàn nói: "Người tới."

"Có thuộc hạ." Đỗ Cửu giữ ở ngoài cửa đi đến.

"Truyền lệnh của ta. Phái binh hộ tống Phước Bình Thái hậu đến chỗ Hòa Thân Vương, ngày mai lập tức xuất phát. Hòa Thân Vương có lòng hiếu thảo đáng khen, thưởng ba trăm hộ vệ, đến lăng mộ hoàng tộc Tưởng thị bảo vệ an toàn cho Hòa Thân Vương và Phước Bình Thái hậu, nếu không có lệnh của bản cung hoặc bệ hạ, không cho người ra vào tuỳ tiện." Ban Họa nhắm mắt lại: "Ngươi phái một số người có thể tin được đi, đừng bạc đãi bọn họ."

Trong lòng Đỗ Cửu đánh trống như sấm, đây là nương nương muốn nhốt phế Thái Tử và Thái hậu tiền triều sao?

Ba trăm hộ vệ... Nhiều người như vậy canh giữ trước lăng mộ, cả đời này của Hòa Thân Vương chỉ sợ không thể ra ngoài nữa.

Hắn không biết tâm trạng nương nương thế nào để ra mệnh lệnh này, hắn khom mình hành lễ, thậm chí không ngừng run rẩy.

"Còn nghĩ gì đấy?" Ban Họa nhìn hắn: "Chẳng lẽ lời của bản cung vô dụng với ngươi ư?"

"Thuộc hạ... Lĩnh mệnh."

Lúc Đỗ Cửu đứng lên, phát hiện sắc mặt Hoàng hậu nương nương khó coi tới cực điểm, hắn nghĩ Hoàng hậu nương nương sẽ thu hồi mệnh lệnh, nhưng cho đến khi hắn xuất cung cưỡi ngựa đến nơi Hòa Thân Vương ở ban chỉ, đều không có người đến nói cho hắn biết, Hoàng hậu nương nương đã thu hồi mệnh lệnh.

"Thần lĩnh chỉ. " Hòa Thân Vương nghe ý chỉ xong, thần sắc trắng bệch như tờ giấy: "Đa tạ bệ hạ và Hoàng hậu nương nương."

Đỗ Cửu thấy hắn thế này, lòng thương hại nhiều hơn một chút: "Lệnh muội cấu kết với tiền triều ám sát bệ hạ làm bệ hạ bị thương nặng, hôm nay mới tỉnh lại, bởi vậy nương nương mới có thể tức giận. Đợi nương nương bớt giận, có lẽ sẽ thu hồi mệnh lệnh không chừng."

"Đa tạ Đỗ đại nhân trấn an. " Hòa Thân Vương chán nản cười một tiếng: "Xá muội phạm sai lầm lớn như thế, nương nương và bệ hạ còn có thể tha cho tính mạng của bọn ta, vi thần vô cùng cảm kích, sao lại dám có oán giận gì."

Đỗ Cửu cảm thấy Hòa Thân Vương cũng thật xui xẻo, nhường hoàng vị đàng hoàng, vốn nên được bệ hạ ban cho vinh quang, ai biết được có một đống người nhảy ra kéo chân sau của hắn, đầu tiên là chính thê của hắn, sau là thân muội muội của hắn, số mạng này...

Nói tiếp cũng vô ích, Đỗ Cửu ôm quyền nói: "Vương gia có thể nghĩ rõ ràng là tốt, hạ quan cáo từ."

"Đỗ đại nhân đi thong thả." Hòa Thân Vương cười khổ, tự mình tiễn Đỗ Cửu ra ngoài cửa chính, mới vịn khung cửa phun ra một ngụm máu.

"Vương gia. " Thiếp thất duy nhất của hắn kinh hoàng đỡ lấy hắn: "Người sao thế?"

Hòa Thân Vương lắc đầu, lau đi vết máu ở khóe miệng: "Ta không sao."

Trời chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Ban Họa đứng lên từ trên ghế, nàng vặn vẹo uốn éo vòng eo có chút cứng ngắc đi ra cửa điện. Như Ý thấy nàng đi ra, trên mặt không nhịn được có chút vui mừng: "Nương nương."

Nàng lo lắng nương nương ở trong đó một mình sẽ xảy ra chuyện, hiện tại thấy rốt cục người cũng hiện thân mới yên lòng.

Ánh sáng trời chiều vẩy vào trên người Ban Họa, Như Ý ngạc nhiên nói: "Nương nương, hiện tại trông người rất đẹp."

"Chỗ nào đẹp?" Ban Họa cười, trên mặt tái nhợt lộ ra chút huyết sắc: "Chẳng lẽ trước kia ta rất xấu à?"

"Mỗi ngày nương nương đều xinh đẹp. " Như Ý vội vàng giải thích nói: "Nô tỳ ngu ngốc, xin nương nương đừng ghét bỏ nô tỳ."

"Được, ta biết tâm ý của ngươi. " Ban Họa gõ đỉnh đầu của nàng: "Đi thôi, hồi cung."

"Vương Đức. " Dung Hà ngồi dựa vào đầu giường, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ: "Hiện tại sắp giờ Dậu rồi sao?"

"Bẩm bệ hạ, bây giờ là giờ Dậu một khắc."

"Hoàng hậu nương nương ra ngoài bao lâu rồi?" Dung Hà quay đầu nhìn ông: "Một canh giờ hay là hai canh giờ?" [email protected]đ+l/q&đ

"Bệ hạ... Nương nương ra ngoài hai canh giờ rồi. " Vương Đức cảm thấy ánh mắt bệ hạ có chút kỳ lạ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào cặp mắt của y.

"Trẫm đã biết."

Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trên mặt Ban Họa mang theo ý cười đi tới, thấy Dung Hà ngồi ở trên giường, nhân tiện nói: "Sao chàng lại ngồi dậy? Không phải ngự y đã nói, thương thế bây giờ của chàng nghiêm trọng, không thể ngồi lâu."

"Không sao, chỉ là do ta nằm quá lâu. " Dung Hà ngoan ngoãn nằm trở lại: "Vừa rồi nàng đi đâu thế?"

"Ra gặp một người cũng không quá quan trọng. " Ban Họa đưa tay sờ trán của y, không bị sốt, rất tốt.

"Giữa trưa chàng chỉ dùng chút cháo, chắc bây giờ đói bụng rồi. " Nàng vẫy tay với một nữ quan: "Trình dược thiện của bệ hạ lên."

"Vâng."

Dung Hà vươn tay ra khỏi áo ngủ bằng gấm, nhẹ nhàng nắm tay Ban Họa: "Ta vẫn chưa đói."

"Ta biết mùi vị của dược thiện không tốt lắm, tuy nhiên ít nhiều cũng phải ăn một chút. " Ban Họa xoay người nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt y: "Ngoan."

Dung Hà bật cười, đây là bộ dáng y hay dỗ nàng, bây giờ nàng lại dùng trên người y?

Rất nhanh dược thiện nóng hổi được bưng lên, Ban Họa cười híp mắt nhìn Dung Hà: "Có muốn ta đút cho chàng không?"

"Được." Dung Hà mỉm cười nhìn nàng: "Trẫm chờ Hoàng hậu hết lòng chăm sóc trẫm."

Ban Họa: ...

Da mặt nam nhân của nàng càng ngày càng dày rồi.

Múc cháo, thổi nguội, sau đó đút vào miệng Dung Hà. Mùi vị của dược thiện cũng khó ngửi, nhưng Dung Hà ăn rất chân thành, mỗi một muỗng đều không lãng phí.

Rất nhanh một bát cháo đã lộ đáy, Ban Họa buông bát xuống nói: "Được rồi, qua hai canh giờ lại dùng. Bây giờ chàng không nên xê dịch, ta sợ dùng quá nhiều sẽ bỏ ăn."

"Được." Dung Hà thấy vẻ mặt Ban Họa có chút không được tự nhiên, biết nàng có chuyện muốn nhắn nhủ, đè cơn buồn ngủ xuống, dựa vào đầu giường hỏi: "Họa Họa, nàng sao thế?"

Ban Họa dùng khăn ấm lau mặt và tay cho Dung Hà rồi đưa khăn cho Vương Đức: "Vừa rồi Phước Bình Thái hậu đã tới."

Dung Hà gục đầu xuống nhìn ngón tay mình bị Ban Họa nắm chặt: "Ừm."

"Bà ấy đến cầu xin cho An Nhạc." Ban Họa cúi đầu vuốt vuốt ngón trỏ trái của Dung Hà, cứ như đây là thứ rất thú vị.

"An Nhạc Công Chúa tình như tỷ muội với nàng, lại là nữ nhi ruột thịt của Phước Bình Thái hậu, nếu bà ấy đã đi cầu xin thì nên cho bà ấy chút mặt mũi. " Dung Hà rủ mí mắt xuống, bàn tay y sít sao nắm chặt tay Ban Họa, không để lộ một kẻ hở: "Dù sao ta cũng không có gì đáng ngại, dưỡng mấy ngày nữa là tốt. Nhưng ý chỉ kia không thể để nàng ban phát, để ta sẽ càng phù hợp hơn. Vương Đức, đi tuyên..."

"Ta không đồng ý với bà ấy. " Ban Họa lắc đầu nói: “Gì mà không đáng ngại, trên bờ vai đã có một cái lỗ lớn như thế, chàng không đau sao?"

Dung Hà ngẩng đầu, cặp mắt hoa đào dịu dàng đầy thâm tình: "Có Họa Họa ở bên cạnh sẽ không cảm thấy đau."

"Lại nói bậy. " Ban Họa bóp tay y: "Chàng đừng giả bộ nữa, cũng không nhìn xem mặt mình đã trắng bệch thế kia."

Dung Hà cười không nói gì.

"Hôm nay ta đã làm một chuyện, không biết có gây phiền toái cho chàng không?" Ban Họa thấy Dung Hà chỉ cười như cũ mới nói: " Ta phái ba trăm hộ vệ, nhốt Tưởng Hàm và Phước Bình Thái hậu ở cùng nhau."

Trong phòng an tĩnh lại.

"Tại sao?" Giọng nói của Dung Hà có chút khàn khàn.

"Bởi vì ta bao che khuyết điểm. " Ban Họa đưa tay chỉ vào môi Dung Hà rồi khẽ hôn lên môi y: "Ai cũng không thể làm tổn thương người ta coi trọng. Ta yêu chàng."

Mí mắt Dung Hà run rẩy, thật lâu sau mới lộ ra một nụ cười.

"Họa Họa."

"Hửm?"

"Nàng là nữ vương của ta."

Ban Họa cười khẽ một tiếng, bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt trên lồng ngực của y, ánh mắt như sợi tơ, triền miên lưu luyến.

"Chàng còn nhớ câu nói đùa lúc trước của ta không?"

"Tất nhiên là ta nhớ rồi."

Ánh nắng chiều tà cuối cùng của hôm nay đã lén lút bò vào trong phòng, phản chiếu ra một ánh sáng vàng rực rỡ.

(Xong chính văn)
Bình Luận (0)
Comment