Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 97.2

Edit: Đào Sindy

Lúc thống lĩnh cấm vệ quân tiến vào, một cung nữ đang hầu hạ bệ hạ dùng thuốc, tất cả màn lụa đều treo lên, ánh nến sáng đến làm cho phòng thoáng như ban ngày.

Thấy hắn đến, Vân Khánh Đế khoát tay áo để cung nữ lui ra. Cung nữ lấy khăn tay lau miệng Vân Khánh Đế sạch sẽ, đứng dậy phúc lễ lui ra.

"Chuyện gì xảy ra?" Giọng Vân Khánh Đế có chút khàn khàn, thậm chí nhiễm lên chút già nua.

"Bệ hạ, Tạ đại lang bị người đả thương thân thể, sau này không thể có tử tôn rồi. " Thống lĩnh cấm vệ quân nhỏ giọng nói: " Buổi chiều Ninh Vương điện hạ và Vương Phi xuất cung đi phủ Trung Bình Bá thăm viếng, chỉ là khi xuất phủ, hai người huyên náo có chút không thoải mái."

"Buổi chiều xảy ra những gì, sao bây giờ ngươi mới đến báo?" Vân Khánh Đế có chút bất mãn, ông nuôi hai đội mật thám, người hai bên không biết thân phận của đối phương, nhưng luận năng lực làm việc, vẫn là Dung Hà hơn một bậc.

Thế nhưng bây giờ Dung Hà đang dưỡng thương trong phủ, có thể sử dụng cũng chỉ có người trước mắt.

"Thuộc hạ vô năng, mong bệ hạ thứ tội." Thống lĩnh cấm vệ quân không giải thích, trực tiếp quỳ một chân xuống thỉnh tội.

"Thôi, hung thủ tra được chưa?" Vân Khánh Đế nhàn nhạt nói: " Tạ Trọng Cẩm là một người thất thế, ai lại gây sự với hắn chứ?"

Thống lĩnh nghĩ, Triệu Cổ càng không nổi bật hơn Tạ Trọng Cẩm, vẫn bị người ta ám sát thôi? Mặc dù trên người Tạ Trọng Cẩn không có chức quan, nhưng hắn ta có phụ thân làm Bá gia, có muội muội làm Vương Phi, thân phận làm sao cũng hiển hách hơn Triệu Cổ?

"Thuộc hạ đã điều tra một phen, chuyện này chỉ là trùng hợp." Thống lĩnh nói Tạ Trọng Cẩm uống say xảy ra xung đột cùng du côn, trong chuyện này không có chút đáng ngờ. Chọc giận du côn là Tạ Trọng Cẩm, động thủ trước cũng là Tạ Trọng Cẩm, ngay cả chính hắn ta cũng không ngờ rằng, một tên du côn cũng dám đả thương hắn ta.

Có thể thấy được làm người không thể quá mức hung hăng, không chừng ngày nào đó sẽ bức mình chết.

Thống lĩnh lại cùng Vân Khánh Đế nói một phen phản ứng của các phủ với chuyện này, sau khi Vân Khánh Đế nghe xong mở mắt ra nói: " Ban gia đâu?"

"Ban gia?" Thống lĩnh sửng sốt một chút, trong nháy mắt hiểu vì sao bệ hạ lại để ý phản ứng Ban gia đối với việc Tạ Trọng Cẩm bị thương như thế. Trước đó Tĩnh Đình Công gặp chuyện, kẻ chủ mưu chân chính là Tạ Trọng Cẩm, sau khi kết thúc công việc vẫn là hắn đi xử lý, không thì với quan hệ và thủ đoạn của Tạ Trọng Cẩm, sớm đã bị Đại Lý Tự tra ra được.

" Người Ban gia biết được tin, ngược lại không phái người đi thăm viếng. Nhưng khi Phúc Nhạc Quận Chúa hồi phủ, gặp Tạ nhị công tử, Tạ nhị công tử muốn mượn đại phu của Ban gia."

"Mượn Ban gia sao?"

"Mượn."

"Ừm."

Trong phòng lại lần nữa trở nên an tĩnh, một lát sau Vân Khánh Đế mới gật đầu nói: "Coi như người Ban gia cũng có việc làm."

Không sợ phiền phức không gây chuyện, nhưng sẽ không cay nghiệt quá mức khó xử.

Bởi vậy cũng có thể thấy được, đến nay người Ban gia không biết chủ sử chân chính sau màn là người Tạ gia. Nếu là những người khác, trong đầu đã sớm chuyển vô số vòng, đề cử vô số người hiềm nghi, chỉ có Ban gia, ông nói cái gì, bọn họ liền tin cái đó.

Ông thích triều thần nghe lời như vậy.

"Trẫm nghe người trong điện Trung Tĩnh nói, gần đây tiến cống một ít vải, trẫm nhớ người Ban gia thích ăn thứ này, bảo người sáng sớm ngày mai đưa một sọt đi."

"Vâng." Thống lĩnh cấm vệ quân muốn nói mình không quản chuyện này, thế nhưng gặp bộ dáng bệ hạ buồn ngủ, hắn thấp giọng đồng ý. Đứng hồi lâu, xác định bệ hạ đã ngủ, hắn nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi Nội Điện, quay người gặp Vương Đức giữ ở ngoài cửa, hai người hành lễ lẫn nhau.

Thống lĩnh cấm vệ quân nháy mắt với Vương Đức, Vương Đức đi theo hắn ra ngoài.

"Vương công công, bệ hạ nói sáng sớm ngày mai, bảo điện Trung Tĩnh đưa một sọt vải đến phủ Tĩnh Đình Công." Mắt thống lĩnh cấm vệ quân nhìn Nội Điện, hạ giọng nói: "Bệ hạ đã ngủ, nếu bệ hạ thức giấc, thì phải làm phiền Vương công công rồi."

"Trần Thống lĩnh nói gì vậy, hầu hạ bệ hạ tốt, là bản chức của các nô tài, sao có thể nói là phiền." Vương Đức thở dài: "Nhưng việc vải này khá phiền, hôm nay đồ được đưa đến, liền đưa đến các cung. Chỉ còn lại Đông cung và Ninh Vương điện hạ tạm thời chưa đưa, cái này..."

"Đã như vậy, liền cho hai nơi ít hơn tý. " Thống lĩnh cấm vệ quân nói:" Bệ hạ đã lên tiếng, chúng ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc, nếu Thái Tử và Ninh Vương điện hạ có bất mãn, chỉ có thể mời bọn họ đến trước mặt bệ hạ hay Hoàng Hậu nương nương tranh luận."

"Trần Thống lĩnh thật cao kiến." Vương Đức cười đáp ứng.

"Cút đi! Cút ngay!"

"Người tới!"

"Bệ hạ lại gặp ác mộng rồi." Vương Đức và thống lĩnh cấm vệ quân vội vàng vào trong phòng, nhưng trên mặt không thấy có bao nhiêu kinh hoảng. Từ khi bệ hạ trúng gió, thường hay mơ thấy ác mộng, bọn họ cũng đã quen.

Cuối tháng năm ở Kinh Thành, nói nóng liền nóng, một chút do dự cũng không có, liền bắt đầu oi bức khó chịu.

Lúc Ban Hoài giúp Dung Hà đưa sổ đến trước mặt Vân Khánh Đế, cũng không biết Vân Khánh Đế bị kích thích gì, còn chưa xem hết sổ, trên mặt liền lộ ra vẻ hối tiếc vô hạn, thậm chí còn có chút... Hoảng sợ?

"Thuỷ Thanh. " Tay Vân Khánh Đế đã không linh hoạt lắm, cầm sổ phát run: "Quân Phách là một đứa bé tốt, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đối đãi hắn thật tốt."

Mặc dù trong lòng Ban Hoài rất nghi ngờ, nhưng vẫn tạ ân nghe lời như cũ: "Đa tạ bệ hạ, sau khi vi thần trở về, liền chuyển tin tức này cho hắn."

"Không cần, trẫm sẽ đích thân sắp xếp người đi thăm viếng hắn. " Ánh mắt Vân Khánh Đế có chút trốn tránh lơ lửng, thậm chí còn mang theo chút điên cuồng không diễn tả được. Ban Hoài không dám nhìn nhiều, trầm mặc cúi thấp.

Thời tiết càng oi bức, người liền cảm thấy khó chịu. Cũng may vết thương của Dung Hà đã tốt hơn bảy tám phần, không thì thời tiết nóng bức như thế, chắc chắn sẽ làm vết thương sinh mủ.

Trên người y khoác sa bào rộng màu trắng, trên mặt vẫn tái nhợt mất máu như cũ.

Trần Thống lĩnh và Dung Hà ngồi đối diện nhau, mặt lộ vẻ khó khăn nói rõ ý đồ.

Thì ra là gần đây Vân Khánh Đế ngủ không an ổn, cho nên muốn Dung Hà chép một phần kinh thư để trong phòng cho ông, sau đó lại vẽ một đôi môn thần* dán trên cửa nội điện Đại Nguyệt cung.

*tranh hộ pháp dán trên cánh cửa.

"Vì bệ hạ phân ưu, là vinh hạnh của vi thần." Dung Hà đồng ý, nhưng khi đứng dậy hành lễ, Trần Thống lĩnh vẫn nhìn thấy trên mặt y lộ ra mấy phần thống khổ. Xem ra vết thương của Dung Hà vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên động một cái liền đau.

Trước đó bệ hạ vì chuyện của Thái Tử, giận chó đánh mèo trên người Dung Hà, phạt trượng y. Hiện tại vết thương Dung Hà chưa lành, lại để người ta thay ông sao chép kinh thư vẽ môn thần, việc này thật...

May mắn Dung Hà một mảnh trung tâm với bệ hạ, nếu là những người khác, chỉ sợ sớm đã sinh lòng bất mãn.

Làm vi thần thì nên trung với vua, nhưng làm vua cũng nên thông cảm cho triều thần, không thì ngai vàng ngồi không lâu.

"Hầu Gia." Sau khi mấy người Trần Thống lĩnh rời đi, sắc mặt Đỗ Cửu mới xụ xuống: "Vân Khánh Đế thật sự là khinh người quá đáng."

"Có gì mà tức giận." Dung Hà nhàn nhạt đứng người lên: "Ta ước gì lúc này thân thể của ông ta khoẻ mạnh, sống thật tốt."

"Chủ tử?"

"Ít nhất phải sống qua tháng ba sang năm. " Giọng điệu Dung Hà lạnh lẽo: "Chí ít khi ta đang xử lí chuyện vui, không thể dính xui xẻo vào."

"Vậy những thứ kinh thư này..."

"Để cho Phương Trượng quan tâm đi. " Dung Hà cười lạnh: "Ta nuôi ông ta lâu như vậy, không phải vì để ông ta theo giúp ta tham thiền niệm kinh." Y cúi đầu xuống, từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một con châu chấu lá tre thả trong tay chậm rãi thưởng thức, trên mặt biểu lộ rất tốt.

" Phải." Đỗ Cửu cảm thấy lời nói Bá gia nói rất có đạo lý.

"Bá gia, phủ Tĩnh Đình Công lại phái người mang đồ tới."

Cái chữ lại này, lộ ra ý vị sâu xa. Đỗ Cửu cảm thấy, lời này không có gì xấu.

Rất nhanh đồ vật được đưa tới, là một rổ vải ướp lạnh, để cho người ta nhìn liền thèm nhỏ dãi, nhịn không được lột ra hai quả bắt đầu ăn.

Dung Hà để Đỗ Cửu tự mình đưa hạ nhân tặng đồ của phủ Tĩnh Đình Công ra ngoài, mình lại nhìn rổ vải ngẩn người.

Nói là một rổ, trên thực tế là nửa rổ băng cộng với thêm ít đá bào và vải, nhưng nhìn thế này đã làm người ta thấy tốt.

Khối băng tản ra khí lành lạnh, Dung Hà cầm hai khối đặt ở lòng bàn tay, những ham muốn trong lòng cũng bị khí lạnh ép không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vào ban đêm, Dung Hà tự tay vẽ tranh môn thần liền đưa đến trước mặt Vân Khánh Đế, bởi vì kinh thư quá dài, trong thời gian ngắn chép không hết.

Môn thần vừa đưa tới, Vân Khánh Đế liền không kịp chờ đợi để Trần Thống lĩnh tự tay áp vào trên cửa. Có lẽ... Có lẽ bạn thuở thiếu thời của ông, khi nhìn đến môn thần do Dung Hà vẽ, sẽ bỏ qua cho ông.

"Bệ hạ." Vương Đức bưng một cái khay tiến đến, bên trong là một túi thơm xấu xí, chữ phía trên méo mó uốn khúc, miễn cưỡng nhìn ra được chữ Phúc.

"Đây là vật gì?"

"Hôm nay lúc nô tài đến phủ Tĩnh Đình Công đưa vải, Phúc Nhạc Quận Chúa giao cho nô tài đấy, nói đây là nàng cố ý thêu túi thơm phúc khí."

Vân Khánh Đế không biết nghĩ đến cái gì, vội nói: "Nhanh đem cái này đặt dưới gối đầu của trẫm."

"Vâng." Vương Đức cười lấy túi thơm đặt dưới gối đầu của Vân Khánh Đế.

Mắt ông nhìn Đế Vương già nua, khom người lui xuống.

Một đêm này, Vân Khánh Đế ngủ cực kỳ an ổn. Không có ác mộng, cũng không có thức đêm, một đêm ngủ thẳng tới rạng sáng. Khi ông mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ xán lạn, giật mình cảm thấy, hình như đã thật lâu mình không cảm thấy dễ chịu như vậy.

Thậm chí ông phát hiện, hai chân và cánh tay phải chết lặng của mình đều đã có cảm giác.

Là bởi vì túi thơm, hay tranh môn thần ngoài cửa?

Hay là cả hai?

"Người tới!"

"Truyền mệnh lệnh của trẫm, thưởng cho Phúc Nhạc Quận Chúa và Thành An Hầu."

Mấy ngày kế tiếp, Vân Khánh Đế đều ngủ an giấc, thậm chí dưới sự nâng đỡ của thái giám cung nữ, ông có thể xuống giường đi mấy bước. Xem như Thành An Hầu sai người đưa lên kinh thư đã chép xong, Vân Khánh Đế cảm thấy, ông chẳng mấy chốc sẽ thoát khỏi thời gian khổ cực nằm trên giường động cũng không thể động.

Ban thưởng liên tục không ngừng đưa đến Ban gia và Dung gia, ai cũng không biết bệ hạ thế nào.

Ngược lại tin tức liên quan tới bệ hạ dần dần khôi phục truyền đến trên triều, không ít đại thần sớm bất mãn với Tưởng Lạc đã nhịn không được mong đợi ngày bệ hạ lâm triều.

Còn có lời đồn truyền ra, nói là Phúc Nhạc Quận Chúa và Thành An Hầu vì mong bệ hạ khỏe mạnh, đi chùa miếu nào đó cầu phúc, cho nên bệ hạ mới có thể tốt nhanh như vậy. Nhưng lời đồn đại này không được chứng thực, ai cũng không biết thật giả.

Nhưng trên cửa nội điện Đại Nguyệt cung nhiều thêm một cặp tranh môn thần, hơn nữa tin tức còn là bút tích thực của Thành An Hầu, rút cuộc truyền ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment