Ta Chính Là Nữ Tử Như Vậy

Chương 15

Công chúa cười ha hả: "Chị dâu à, không phải ta khinh thường ngươi đâu, chủ yếu là vì ngươi chỉ cao có một mét sáu lăm."

Ta vừa nghe, liền vung roi quất ngựa phóng đi.

Từ nhỏ ta đã có một thói xấu. 

Nếu người khác nói với ta rằng một người nam nhân nào đó đặc biệt giỏi giang, ta sẽ không nghĩ "Ồ, vậy ta phải gả cho hắn". Ta chỉ nghĩ:

“Giỏi đến cỡ nào? Có thể giỏi bằng ta không? Không phải khoác lác đấy chứ?”

Đương nhiên tâm lý ta cũng rất tốt. Nếu thử sức và phát hiện đối phương thực sự lợi hại, ta cũng sẽ thốt ra từ tận đáy lòng một câu:

“Mịa nó, sao mà giỏi thế?”

Ta cảm thấy Triệu Túc cưỡi ngựa săn bắn rất giỏi, nhưng hắn năm nào cũng đoạt giải nhất là vì không ai dám tranh với hắn thôi!

Tuy ta chỉ cao một mét sáu lăm, nhưng ta ở Thái Học cũng lục nghệ tinh thông, thể lực rất tốt chứ.

Thế là trên thảo nguyên rộng lớn, ta đuổi theo Triệu Túc, cùng hắn song hành truy đuổi con hươu trắng.

Triệu Túc vừa thấy là ta, đồng tử mở lớn, rồi nhướng mày, bắt đầu tăng tốc.

Ta quất một roi vào mông ngựa hắn, bám lên nửa thân ngựa.

Triệu Túc giận dữ: "Ngươi chơi gian lận!" 

Rồi đuổi theo lấy ngựa húc ta.

Trời đất ơi! Mọi người xem, gã nam nhân này lại dám lấy ngựa húc ta!

Hai ta húc nhau suốt đường đi, không ai chịu thua ai, tăng hết tốc lực so xem ai chạy nhanh hơn, cuối cùng đuổi theo con hươu trắng đến một khu rừng. 

Vừa thấy hắn giương cung định bắn, ta nhào lên đá hắn văng khỏi ngựa. 

Cái tên đáng ghét này cũng nhân cơ hội túm lấy mắt cá chân ta, kéo ta xuống nước.

Chúng ta lăn mấy vòng trên cỏ.

Triệu Túc ấn ta ở dưới thân.

"Mau đứng dậy đi, hươu chạy mất rồi!" Ta đẩy đẩy hắn.

Hắn biểu cảm kinh ngạc, không dám nhúc nhích mà giơ cao hai tay, cúi đầu nhìn chằm chằm ngực ta: "Ngươi ở đây, có thứ gì?"

Ta: ......

Ta cái khó ló cái khôn: "Là miếng độn ngực, loại chuyên dùng cho nữ trang."

Triệu Túc giơ thẳng một ngón tay: "Không không không không không, không phải miếng độn ngực, ta cũng từng mặc nữ trang rồi, ngươi đừng hòng lừa ta."

"Chính là! Chính là! Ngươi ngày đó mặc nữ trang, ngực còn to hơn thế này đâu!"

"Ta nhét hai cái bánh bao." Triệu Túc kiêu ngạo nói: "Vừa rồi ta ôm ngươi, liền biết cái này của ngươi không phải cảm giác của bánh bao ủ bột chính tông, ngươi bị làm sao vậy? Nói thật đi."

"Tin hay không tùy ngươi." Ta đá hắn văng ra.

Kết quả hắn lại dám từ phía sau nắm lấy búi tóc ta, làm tóc ta rối tung.

Khoảnh khắc tóc dài xõa xuống, ta vô cùng giận dữ mà quay đầu lại: "Ngươi có ý gì?"

Triệu Túc ngẩn người một lúc lâu, bị ta ném cục đá mới hoàn hồn: "Ngươi là cô nương  à?"

Bình Luận (0)
Comment