Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối

Chương 16

Edit by: Linh

Tình cảm này đột ngột đến, chẳng cần báo trước một câu, nhưng lại dường như vốn nên là như vậy.

Lúc có một mình, Chung Hạo ngồi ngẫm nghĩ nguyên nhân, chẳng biết hắn đã động lòng khi nào, nhưng lại nhớ rất rõ rằng càng ở gần Hề Điền, hắn càng phát hiện thêm nhiều điểm đáng yêu của cậu.

Khi nào bối rối cậu sẽ nói lắp, thích đoc sách, nhưng mà lại hay ngủ quên, thích làm bánh quy hình các con vật nhỏ, luôn cố gắng tạo hình mắt mũi cho bọn nó nhưng có vẻ luôn thất bại thì phải.

Khi bị hắn lạnh nhạt cũng luôn kiên trì cho rằng hắn là người tốt; tuy hoàn cảnh không được tốt lắm, nhưng cậu luôn lạc quan yêu đời. Sống chung với hắn cũng chẳng mấy hay ho, nhưng cậu luôn xem cuộc sống ấy là niềm cảm hứng mỗi ngày.

Bây giờ nhìn Hề Điền, hắn thấy cậu chỗ nào cũng tốt hết -- cuối cùng Chung Hạo cũng đàng hoàng mà nhận rõ lòng mình.

Hắn tiếp quản gia nghiệp đã nhiều năm, từ lâu công việc đã đi vào quỹ đạo, người bên dưới ai ai cũng có năng lực hết, thả lỏng một chút cũng không ảnh hưởng gì cả. Chỉ là trước kia hắn chẳng thấy chuyện gì có ý nghĩa ngoài công việc, vậy nên một tuần hắn làm việc hẳn bảy ngày.

Bây giờ hắn tự ép mình nghỉ mấy hôm, vậy mà mấy tay cấp dưới lại thở phào một hơi, rối rít nói: "Sếp đi nghỉ ạ, chúc sếp nghỉ phép vui vẻ nhé!"

Chung Hạo triệt để cạn lời.

Hắn đang có việc khác muốn làm đấy, nghỉ cái gì mà ngơi chứ.

Thời gian trước Chung Hạo đã bí mật chuẩn bị, liên hệ chuyên gia, bây giờ có thời gian rồi, cuối cùng cũng có thể đem Hề Điền đi kiểm tra toàn diện.

Cơ thể cậu hiện vẫn chưa rõ thế nào, bên ngoài có vẻ chẳng có gì khác lạ, nhưng con trai mang thai thì chưa ai thấy, nhỡ đâu bị làm sao thì nguy hiểm lắm.

Đầu óc Hề Điền đơn giản, cũng chưa từng nghĩ được vấn đề ấy, có thai thì cứ giữ lại thôi, được ngày nào hay ngày đó. Lần này đi khám, cậu cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ là đông bác sĩ hơn, kiểm tra lâu hơn, cứ nhìn chằm chằm vào nhiều loại máy chưa từng thấy, cậu còn cảm thấy khá mới mẻ.

Chung Hạo định nói cho cậu biết, nhưng nhìn bộ dạng không buồn không lo đó, cuối cùng vẫn không nói ra.

Những vấn đề này để hắn quyết là được, Hề Điền còn nhỏ, không cần phải quan tâm nhiều như vậy.

Trên đường trở về, Hề Điền ngồi cạnh Chung Hạo, lòng rất phấn khởi, khoe từ chú này có quả đầu kỳ lạ, đến ông bác sĩ già kia có hàng râu kẽm quai quái, không ngừng khoa tay trên không. Cậu vốn rất hoạt bát không thể ở yên một chỗ, nhưng chỉ vì mang thai mà mấy tháng nay cũng chẳng ra cửa được mấy lần, lần này được ra ngoài hận không thể ngắm nghía kĩ mọi người, mọi vật gặp được trên đường.

Trước đây cậu cũng luôn như vậy, chỉ vì Chung Hạo chê cậu nói nhiều, mỗi lần cậu vừa nói vài câu là hắn bắt cậu yên tĩnh lại.

Lần này hiếm khi có thể nói đến sung sướng như thế này, Hề Điền như con chim nhỏ lải nhải không ngừng, Chung Hạo nhìn khuôn mặt xinh xinh rực rỡ đó, thỉnh thoảng đưa sang bình nước cho cậu nhuận giọng rồi lại nói tiếp.

Đi hơn nửa đường, Hề Điền mới nhận ra hôm nay mình quá ồn ào rồi, "A" một tiếng, không quá thật lòng hỏi: "Tiên sinh tôi có nói nhiều lắm không?"

"Tiểu lắm lời." Chung Hạo khẽ búng một cái lên mũi cậu.

Chóp mũi Hề Điền hơi đỏ, đôi mắt chớp chớp, khụ hai tiếng rồi che miệng lại. Vừa nãy cậu nói một mạch quá nhiều, hai má hưng phấn ửng đỏ, hiện tại hơi mệt, chuyển mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày mai đã là tết Thất Tịch, nhiều người đã bày bán đồ chuẩn bị đón ngày lễ, đủ loại biển quảng cáo mọi màu sắc hình dạng, thu hút ánh nhìn của các đôi tình nhân trẻ. Họ đang đi qua khu phố đông vui nhất, ngựa xe như nước, la liệt hàng quán  rực rỡ muôn màu, mọi người cười nói qua lại trên vỉa hè, xa như vậy mà vẫn có thể nghe thấy tiếng huyên náo bên kia.

Có thể nhìn ra Hề Điền rất ước ao, hận không thể mọc cánh mà bay ra ngoài.

Chung Hạo nhìn cậu: "Cậu muốn ra ngoài không?"

"Thì ở mãi trong nhà cũng chán lắm..." Hề Điền trả lời, "Đương nhiên nhà tiên sinh rất tốt! Chỉ là chẳng có chuyện gì để làm cả, nên hơi khó chịu..."

Chung Hạo chọt chọt lên vai cậu, nhìn cậu mờ mịt chẳng hiểu gì, lại khẽ xoa mũi cậu: "Tôi nghĩ cách cho cậu đi chơi nhé."

Chung Hạo thuộc phái hành động, tối đó trợ lý đã mang đến vài thứ hắn cần.

Hắn bình tĩnh giải thích cho Hề Điền: "Nếu cậu muốn đi đến các cửa hàng quán sá thì tôi sẽ sắp xếp, bây giờ muốn ra ngoài thì đành mặc như vậy."

Hề Điền đỏ mặt mà đưa tay cầm lấy một cái váy, cuối cùng vẫn không chống cự được sức hấp dẫn của vụ đi chơi, gật gật đầu.

Kiểu gì thì cậu cũng đường đường là một thằng con trai đúng không, mặc váy xong cũng hơi khó xử, cứ đứng trong phòng, phải đấu tranh tư tưởng ghê lắm mới dám bước ra. Ngón tay cậu vò vò vạt váy khẽ ngẩng đầu, hỏi: "Tiên sinh! Hẳn hẳn hẳn là sẽ không quá khó nhìn chứ..."

Hề Điền vốn rất đáng yêu, khung xương nhỏ, mặc đồ nữ vào liền khó mà phân biệt được trai gái. Chiếc váy được thiết kế kiểu cổ tròn, xương đòn xinh xinh của cậu lộ ra một chút, cái cổ tinh tế trắng nõn, mái tóc mấy tháng nay chưa cắt, hơi dài, vài sợi sau gáy còn chạm đến vai, rất mềm mà buông xuống, trên khuôn mặt nho nhỏ là biểu tình ngượng ngùng và mong đợi.

Chung Hạo ngắm đủ nửa phút, cuối cùng mới cẩn thận mà nói: "Yên tâm đi, đẹp lắm."
Bình Luận (0)
Comment