Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Dịch)

Chương 16 - Chúng Ta Không Thể Quay Lại

Càng nhìn Hoàng Tuấn Khải, tên đạo đức giả này càng thấy ghê tởm.

Hắn không những yếu đuối mà còn là kẻ ăn bám, còn lại một tên phế vật, không có mặt mũi, một trận đánh nhau cũng không thắng được?

Ngươi không phải là đồ bỏ đi thì là gì cơ chứ?

"Bà chủ, ta xin chịu trách nhiệm về toàn bộ thiệt hại hôm nay, bao gồm đồ đạc bị hư hại và ảnh hưởng đến công việc kinh doanh!"

Triệu Ngọc Kỳ đi tới quầy thu ngân, cười nói với chủ quán.

Ban đầu, chủ quán định gọi cảnh sát, nhưng khi có người tình nguyện đền bù thiệt hại, bà ấy cũng không còn gì để nói nữa!

Triệu Ngọc Kỳ nhìn Trần Viễn, dường như vẻ mặt càng lúc càng tán thưởng.

Một đại gia kín tiếng, giàu có, không những đẹp trai mà còn giỏi võ nghệ, lại còn cực kỳ chính nghĩa.

Mặc dù Lâm Thư Đồng đã nhiều lần đối xử tệ bạc với hắn.

Nhưng hắn thì không hề oán hận cô, ngược lại còn ra tay trừng phạt gã đàn ông tồi tra nam nữa.

Thật là phong độ!

Thật là phóng khoáng!

Triệu Ngọc Kỳ: Thiện cảm +10

Triệu Ngọc Kỳ: Thiện cảm +10

Triệu Ngọc Kỳ: Thiện cảm +10

Trong vô thức, Triệu Ngọc Kỳ đã có ấn tượng tốt với Trần Viễn tới 40 điểm.

40 điểm thiện cảm đồng nghĩa với việc có thể bắt đầu mối quan hệ mập mờ!

Trần Viễn không ngờ rằng, khi hắn ra tay đánh Hoàng Tuấn Khải, lại có thể khiến Triệu Ngọc Kỳ nhanh chóng có thiện cảm với mình.

Thật ra việc hắn giúp Lâm Thư Đồng giải vây thì việc Lâm Thư Đồng có ấn tượng tốt với hắn cũng có thể hiểu được.

Nhưng Triệu Ngọc Kỳ chỉ là người ngoài cuộc.

Mà cô ấy lại có thể có thêm nhiều cảm tình như vậy.

Đây quả là một điều bất ngờ thú vị!

Xem ra bản tính phụ nữ là ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Hầu như tất cả phụ nữ đều mong muốn người đàn ông của mình là người có bản lĩnh, có khí phách, có trách nhiệm.

"Thật ngại quá, bữa ăn hôm nay······"

Trần Viễn đi tới trước mặt Triệu Ngọc Kỳ, vẻ mặt áy náy gãi đầu.

"Không sao, ta nghĩ hôm nay ta đã gặp một con người khác của ngươi, dường như mỗi lần tiếp xúc với ngươi, ta lại có thể khám phá ra một mặt khác của ngươi vậy!"

Triệu Ngọc Kỳ chớp chớp đôi mắt to.

Cẩn thận đánh giá chàng trai trước mặt.

Chàng trai này thực sự giống như một chàng trai đầy kho báu!

"Khác ở chỗ nào, chẳng phải ta lúc nào cũng thế sao?" Trần Viễn nhún vai.

"Thật ra trước đây ta chẳng có ấn tượng gì về ngươi, cho đến lần đầu ngươi xin WeChat của ta và trông có vẻ thẳng thắn, ta thấy ngươi là người rất chân thành, không có nhiều quanh co, nhưng mà ai mà biết được, ngươi lại tặng nhiều quà như vậy trong buổi phát trực tiếp của ta, và khi ngươi trở nên nổi tiếng trên mạng, ta mới biết rằng ngươi không phải người giàu có bình thường, bây giờ ta còn biết ngươi lại còn giỏi đánh nhau nữa, thật sự quá bất ngờ!"

Đôi mắt to tròn của Triệu Ngọc Kỳ như đang tỏa sáng.

Ban đầu, Trần Viễn thậm chí còn không nằm trong vùng quan tâm của cô.

Nhưng bây giờ, Trần Viễn đã trở thành ứng cử viên cạnh tranh sáng giá.

Trong số tất cả những chàng trai xuất sắc mà cô quen biết, Trần Viễn chắc chắn nằm trong top ba.

"Vậy sao? Nhưng mà ta đã theo dõi ngươi từ lâu rồi, vốn tưởng rằng hoa khôi của trường chúng ta là một nàng tiên không màng tới thế gian, ai ngờ ngươi lại thích ăn đồ cay nóng như thế? Ăn tôm hùm không đeo găng tay, đúng là thích liếm ngón tay mà!"

"Ngươi không phải là một chàng trai sắt thép thẳng nam đấy chứ, sao lại nói về con gái như vậy, ghét quá đi!"

Triệu Ngọc Kỳ tức giận dậm chân.

Thực ra cô ấy cũng khá dễ thương!

Lâm Thư Đồng nhìn Triệu Ngọc Kỳ và Trần Viễn trêu chọc nhau, trong lòng cô cảm thấy không mấy dễ chịu.

Mặc dù Trần Viễn mới vừa giải vây cho cô.

Nhưng hắn không giống như trước kia, an ủi cô, lấy lòng cô, ngược lại còn trò chuyện với Triệu Ngọc Kỳ càng lúc càng vui vẻ.

Như thể thực sự đã quên mất cô vậy!

Lúc này, trong lòng Lâm Thư Đồng đột nhiên nảy sinh một cảm giác khủng hoảng chưa từng có.

Cho dù là về ngoại hình, nhan sắc hay cách trò chuyện, Triệu Ngọc Kỳ cũng không hề kém cô, thậm chí còn có thể áp đảo cô.

Một người phụ nữ tuyệt vời như vậy, thực sự đã thể hiện sự quan tâm đặc biệt với Trần Viễn.

Trần Viễn có hướng phát triển tốt hơn rồi.

Hắn ta liệu còn có thể một lòng một dạ, nâng niu ta trên tay như trước đây nữa không?

Không thể nào!

"Tại sao ta vừa mới nhận ra ưu điểm của Trần Viễn, muốn thật lòng tìm hiểu Trần Viễn, muốn thích Trần Viễn, muốn yêu Trần Viễn, thì hắn ta sắp bị cô gái khác dụ đi rồi?"

"Không thể, không thể như vậy!"

"Trần Viễn là của ta, Trần Viễn nhất định là của ta, không ai có thể giành đi được!"

Con người thường không biết trân trọng những gì mình có!

Mãi đến khi mất đi rồi mới hối hận thì đã không kịp!

Có lẽ đây chính là bức ảnh chân thực nhất về trạng thái cảm xúc của Lâm Thư Đồng đang ở hiện tại.

"Trần Viễn, ta có thể nói chuyện với ngươi một lát được không?"

Lâm Thư Đồng bước tới, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Trần Viễn và Triệu Ngọc Kỳ.

"Ta nghĩ là không cần thiết nữa!"

"Nhưng ta thực sự có chuyện muốn nói với ngươi, trước đây ngươi sẽ không đối xử lạnh nhạt với ta như vậy, trước đây ta có sai sót gì ngươi cũng tha thứ cho ta, lần này, ta thực sự đã biết sai rồi, chúng ta quay lại như trước được có được hay không, ngươi yêu ta mà đúng không?"

Lâm Thư Đồng rưng rưng nước mắt, vô cùng đáng thương hỏi.

Cô ta mong muốn nhận được một câu trả lời khẳng định từ Trần Viễn.

"Quay lại như trước? Tiếp tục như một con chó vây quanh ngươi nữa hay sao? Ngươi vui thì trả lời một hai tin nhắn, không vui thì chẳng thèm ngó ngàng gì tới ta, chúng ta bên nhau một tháng, ngươi không cho ta đăng ảnh chung lên vòng tròn bạn bè, không cho ta nắm tay ngươi ở nơi công cộng, lý do thế mà lại là sợ người nhà ngươi biết sẽ không hay?"

"Ta tin ngươi mới là quỷ, ta thấy ngươi sợ mấy thằng dự bị của ngươi biết rồi cả lũ bỏ chạy hết thì có!"

"Ba năm, ba năm qua ta chịu đựng những gì ngươi có biết hay không? Để cho ngươi vui vẻ, ta đã dốc hết sức lực, ta đã cố gắng hết sức nhưng đối với ngươi mà nói lại chẳng là gì cả, ngươi chỉ hưởng thụ quá trình ta theo đuổi ngươi mà thôi, ngươi thực chất cũng không để ta ở trong lòng, Lâm Thư Đồng, ta nói cho ngươi biết, chúng ta không quay lại được nữa, ta không có yêu ngươi!"

Câu cuối cùng của Trần Viễn gần như gào thét!

Hắn ta không để ý tới Lâm Thư Đồng nữa.

Mà quay người rồi nắm tay Triệu Ngọc Kỳ, rời khỏi quán Long Hà.

······

Trên đường đi, Triệu Ngọc Kỳ vẫn còn bị Trần Viễn nắm tay.

Cô cũng không biết nên nói gì!

Cũng không biết tên Trần Viễn này là có ý hay vô tình?

Nói gì thì nói, vừa rồi ở quán Long Hà, trước mặt Lâm Thư Đồng, Triệu Ngọc Kỳ cũng không phản kháng Trần Viễn nắm tay mình.

Cũng không biết là vì muốn nể mặt Trần Viễn.

Hay là vì có một số tâm lý kỳ lạ khiến cô ta không làm thế.

Triệu Ngọc Kỳ cứ ngoan ngoãn bị Trần Viễn nắm tay đi một đoạn đường dài.

"Thực ra, ta không biết nên nói gì, chắc hẵn là ngươi đang cảm thấy rất khó chịu đúng không, ta đã nghe kể về câu chuyện giữa ngươi và Lâm Thư Đồng rồi, chỉ là ta luôn không hiểu, ngươi thích cô ta như vậy, tại sao không dứt khoát nói cho cô ta biết thân phận của mình, nếu cô ta biết thân phận thực sự của ngươi, chắc đã sớm đồng ý bên ngươi rồi!"

"Thân phận gì chứ?"

Trần Viễn hơi choáng.

Hắn chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, làm gì có thân phận trâu bò gì chứ?

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn ta đã phản ứng lại.

Triệu Ngọc Kỳ hẳn là thấy hắn ta tặng quà trong buổi phát sóng trực tiếp mấy chục triệu, hành động chi tiền cực kỳ hào phóng.

Nên đoán rằng thân phận hắn ta không tầm thường.

Bình Luận (0)
Comment