"Ngươi mà có kỹ thuật gì? Bất khuất ở bạc đoàn sao??"
"Ngươi không hiểu đâu, ngon à nha, để ta lên quẩy thẳng tay trước đã!"
Chu Hải Quyền xua tay.
Hắn chỉ chơi một con tướng, là Yasuo.
Mặc dù hắn luyện tập rất thành thạo vị tướng này, nhưng hay bị chết lãng nhách.
Không biết tại sao lại thích một chọi hai, một chọi ba, lại thích vào phút cuối tung đòn kết liễu.
Với tính cách luôn hòa nhã ngoài đời thì quả là "tưởng như hai người"!
Một giờ sau.
Tôn Nhuế đến quán net bằng một chiếc xe đạp màu xanh lá.
Rõ ràng là hôm nay cô ăn diện một phen.
Trang điểm nhẹ nhàng, tạo cảm giác ta nhã không phô trương.
Thấp hơn là cô mặc đồng phục jk lolita.
Váy ngắn, chân đẹp, trường học, học sinh, đội thêm cả mũ nhỏ nữa.
Trông vừa trẻ trung đáng yêu mà cũng không kém phần quyến rũ.
Mấy bạn cùng phòng ký túc xá của Trần Viễn nhìn đến đờ người mất!
"Má ơi, trước giờ không biết Tôn Nhuế xinh thế cơ à?"
"Lão Chu đúng đỉnh vãi, con bé chăm chút diện mạo lắm nhé!"
"Tôn Nhuế có tiềm năng đấy, trước kia hơi mũm mĩm, bây giờ gầy đi rồi, nhan sắc và dáng người cũng không kém cạnh Lâm Thư Đồng đâu!"
Mấy đứa bạn cùng phòng lố lăng thích bàn tán.
Chu Hải Quyền có vẻ hơi gượng gạo, mặt cũng đỏ ửng lên.
Nhưng hiện tại cảm thấy mình rất được nể mặt.
Đều nhờ hắn gọi cô gái đó đến.
"Này người đẹp, xin cái WeChat đi!"
Vừa bước vào quán net, một tên thanh niên vẻ mặt lưu manh, khóe miệng ngậm điếu thuốc đã chặn Tôn Nhuế lại.
Mới mở miệng đã đòi thông tin liên lạc.
Ánh mắt của tên đó vô cùng táo bạo, nhìn từ ngực và cặp đùi của Tôn Nhuế vài lần.
"Xin lỗi, ta đang tìm người!"
Tôn Nhụy lắc đầu từ chối.
"Em gái đừng bỏ đi chứ, thêm một WeChat chứ có mất mát gì đâu!"
"Ta không muốn thêm, ngươi làm ơn tránh xa!"
"Mẹ kiếp, ngươi thật không biết xấu hổ, ăn mặc như thế này, nhìn như đi làm gái, giả vờ trong sạch cao thượng?"
Gã thanh niên lưu manh như không chịu bỏ cuộc, thế mà lại dám vươn tay chụp lấy cánh tay của Tôn Nhuế.
"Mẹ nó, ngươi muốn thêm WeChat của ai? Chết tiệt, ngươi thử đụng tay đụng chân của mình một lần nữa?"
Chu Hải Quyền đột ngột đứng bật dậy, trên mặt hầm hầm tức giận.
Mình hẹn mà cũng có đứa khác dám trêu ghẹo bạn nữ, thế thì làm sao có thể chịu đựng được?
Chu Hải Quyền xông lên đá một cái.
"Con mẹ nó, thằng nhãi con, sao ngươi dám đánh ta?"
Gã thanh niên lưu manh mới định vung tay phản ứng, đột nhiên ba gã thanh niên khác bước đến theo sau Chu Hải Quyền, rõ ràng là cùng một nhóm.
Một đấu bốn, đánh không lại.
"Đánh ngươi thì có gì sai? Ngươi dám tán tỉnh bạn gái của anh em ta, ngươi muốn tự sát sao?" Hùng Đào gầm lên, thanh âm thì ngoài mạnh trong yếu.
"Được, các ngươi đông người, coi như các ngươi thắng!"
Gã thanh niên ăn chơi vứt điếu thuốc, vẻ như đang chịu thua vậy bỏ đi.
"Xì, tưởng là trâu bò lắm, không ngờ lại là thằng hèn!"
"Lão Chu này, đúng là giỏi, bình thường trông ngươi hiền lành vậy, mà không ngờ đến lúc then chốt lại ra tay mạnh thế, dám thực hiện là làm luôn, là đàn ông đích thực!"
Lão Tào, Lão Hùng lần lượt khen ngợi.
"He he, thật ra thì cũng không có gì đâu, loại người này chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu hèn nhát gan thôi!"
Chu Hải Quyền xoa gáy một cách ngại ngùng.
Ngay sau đó, hắn liếc nhìn Tôn Nhuế.
Ai ngờ Tôn Nhuế lại đang nhìn chằm chằm vào Trần Viễn.
"Trần Viễn, cám ơn ngươi đã giúp ta thoát khỏi tình huống tồi tệ vừa rồi, còn có Hải Quyền nữa, cũng cám ơn các ngươi!"
"Ta hình như chẳng làm gì mà, nếu ngươi muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Lão Chu đi!"
Trần Viễn một mặt ngơ ngác.
Từ đầu đến cuối, hắn đừng nói là động tay, đến cả một lời hắn cũng chưa nói, chỉ đứng sau lưng Chu Hải Quyền nhìn tới thôi.
Tôn Nhuế này, người nên cảm ơn thì không cảm ơn, không nên cảm ơn lại cứ thích cảm ơn, ngươi có vấn đề gì về đầu óc không vậy?
Lúc này, Từ Nhạc Nhạc bước đến.
"Trần Viễn, hay là mấy người đi trước đi, nhìn cái dáng vẻ của gã kia thì rõ là một kẻ côn đồ, gã ta sẽ không chịu để yên đâu, lát nữa mà gã ta gọi người tới chặn đường mấy người thì cũng không chừng!"
Những lời Từ Nhạc Nhạc nói có vài phần đúng đắn.
Trần Viễn nghĩ, hơn sự việc thì tốt hơn.
Nếu tên kia thật sự kiếm người đến chặn đường, thế thì người gặp họa chưa biết chừng lại là bọn họ!
Trần Viễn chỉ vừa định nói.
Chu Hải Quyền với vẻ mặt hơi khó coi đã cắt ngang lời hắn.
"Lão Tứ muốn đi thì đi trước đi, hôm nay ta sẽ không đi, đồ nhát gan, sợ gì thằng ranh con đó, nếu thực sự hắn gọi ai tới thì ta cũng chẳng sợ!"
Rõ ràng là Chu Hải Quyền đang nói năng nóng nảy.
Hắn không phải là kẻ ngốc, rõ ràng thấy rõ được ánh mắt Tôn Nhuế nhìn Trần Viễn có chút khác biệt.
Tất nhiên, đàn ông đều rất để tâm đến sĩ diện.
Sau đó, Từ Nhạc Nhạc, một cô nữ sinh đã chạy lại bảo họ đi đi và nhận thua, là nam nhi thì không ai thích nghe câu này.
Đặc biệt khi tên đó thậm chí không chắc sẽ tìm người đến chặn đường của bọn họ!
Nếu vì một giả thiết mà hoảng sợ thì trông càng tệ hại hơn nữa!
“Yên tâm đi Lão Chu, mọi người đều là anh em cả, chắc chắn chúng ta sẽ không đi, có vấn đề là giải quyết cùng nhau, có đánh nhau thì cũng cùng nhau đánh!” Hùng Đào vỗ vai Chu Hải Quyền.
“Thôi nào, nào, lên mạng bắt đầu thôi, Tôn Nhuế, ngươi ngồi cạnh Lão Chu này!”
Lão Tào thầm tính kế.
Để Tôn Nhuế ngồi cạnh Chu Hải Quyền.
“Vậy thì được thôi!”
Tôn Nhuế gật đầu một cách miễn cưỡng.
Thực ra cô muốn ngồi cạnh Trần Viễn, nhưng cũng không thể thể hiện quá rõ ràng.
Trần Viễn cảm thấy mình bị bắn oan.
Hắn hiểu tâm trạng của Lão Chu.
Cô gái mà mình hẹn ra, vậy mà lại biểu hiện thái độ khác lạ với một người bạn cùng phòng khác, việc này khiến hắn thật sự đau lòng!
Nhưng Trần Viễn không hề quyến rũ Tôn Nhuế!
Ngay cả Lâm Thư Đồng, hắn cũng không thèm để ý tới, huống gì là Tôn Nhuế.
“Nhạc Nhạc, em đi mua giúp chúng ta vài chai nước nhé, không sao đâu!”
Trần Viễn xoa đầu Từ Nhạc Nhạc làm ra vẻ đã có đối tượng rồi, hiển nhiên là muốn tiến thoái cùng một phòng ký túc xá.
"Vậy thì được thôi!"
Từ Nhạc Nhạc ngượng ngùng gật đâu.
Đến bây giờ tâm ý của cô với Trần Viễn có đến 94 điểm, hành động thân mật của Trần Viễn này không những không khiến cho cô ghét bỏ mà ngược lại còn vô cùng hưng phấn.
"Đúng rồi, Trần Viễn ca, tối nay ngươi tới nhà ta, ta tự mình nấu cơm cho ngươi ăn, đừng có quên!"
Khi đang đưa nước.
Từ Nhạc Nhạc ghé vào tai Trần Viễn, chỉ với giọng đủ hai người nghe thấy, nói rằng.
Hắn chỉ cảm thấy xương cốt mềm nhũn.
Máu trong cơ thể bắt đầu sục sôi.
Cảm thấy thời tiết có chút oi bức.
Hắn liếc nhìn thân hình rực lửa của Từ Nhạc Nhạc, đau đầu nổi lên rồi!
Chơi trò chơi! Chơi trò chơi!
Hừ! Phụ nữ đều là mầm hoạ.
Làm sao có trò chơi chơi thú vị bằng chứ?
Sau khi chơi trò chơi.
Trần Viễn đi đường trên Garen.
Lão Chu đường giữa Yasuo.
Tôn Nhuế đường dưới hỗ trợ Janna.
Lúc bình thường hỗ trợ Janna khi kiến tạo được ưu thế ở đường dưới là có thể đến đường giữa hợp sức với Yasuo, hai người phối hợp với nhau, bắt chết được đối thủ ở giữa, tạo ưu thế lớn hơn.
Nhưng Tôn Nhuế không biết là thật sự không biết chơi hay là cố ý.
Cô ta không đi giúp Yasuo ở đường giữa, ngược lại còn đi một vòng quanh bản đồ, đi đến giúp đỡ Trần Viễn ở đường trên.
Ngay cả người cầm tướng ADC cũng không thèm quan tâm!
"Tôn Nhuế, trên đường ta không cần ngươi giúp đỡ, ta đã giết đối thủ hai lần, ngươi có thể đi hỗ trợ ở đường giữa!"
Không sao đâu Trần Viễn, ta giúp ngươi phá hủy trụ trước rồi tạo ưu thế lớn hơn!”
“Nhưng ngươi lấy hết kinh nghiệm của ta rồi!”
“Thế thì ta đứng xa một chút, nhìn ngươi ăn lính, ăn tiền trụ”
“Nhuế tỷ ạ, ngươi quay xuống đường dưới giúp ta cái, ta bị đè muốn chết không thoát khỏi trụ được nữa rồi!” Hùng Đào không nhịn được lên tiếng.
Hắn là adc mà, cũng khổ quá!
Trận đấu này, đầu game khá thuận lợi nhưng chung cuộc lại thua.
Nguyên nhân vì sao, thì mọi người đều biết thừa.
Ban đầu còn muốn chơi game thứ hai.
Nhưng lúc này, trước cửa quán nét bất ngờ ùa đến một đám thanh niên mười mấy người.
Những gã này, có đứa thì xăm trổ, có đứa đầu vàng hoe, có đứa đầu cạo trọc, đủ loại hình thù kỳ quái, không giống ai!
Nhưng miệng thằng nào cũng ngậm điếu thuốc.
Tỏ vẻ hung hăng, muốn kiếm chuyện.
Một trong những thanh niên đó chính là tên lưu manh đã bị Chu Hải Quyền đá trước đó.
"Mẹ kiếp, lũ nhóc này, cút ra đây. Vừa rồi không phải là các ngươi rất kiêu ngạo sao? Hãy thử kiêu ngạo lần nữa cho ta xem!"