Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu

Chương 17

" Thật ra, tôi chẳng có gì ghê gớm cả, cũng như bao người, cũng mong muốn có được tình yêu chân thành, cũng mong muốn có được hạnh phúc!"

Trần Viễn nói lời thật lòng, vì thật sự hắn cũng chỉ là một người bình thường, cũng không có cái thân phận kh ủng bố nào cả.

Nhưng Triệu Ngọc Kỳ không cho là vậy, nàng càng nghe càng chắc chắn

Trần Viễn đích thực là công tử giả nghèo mong muốn có được yêu tình thuần khiết, không ngại buông bỏ thể diện, muốn dùng chính sức mình thay vì tài sản gia đình để tìm kiếm tình yêu!

Nhưng chuyện này xưa nay như là chuyện cổ tích.

Nếu mày nghèo, thì mày không lo nổi cho người mày yêu, không lo nổi cho cuộc sống sau này, vậy làm gì có ma này thèm mày.

Người ta dùng tiêu chí nào để đánh giá mày đây?

Ngươi giả nghèo thử lòng, chấp nhận làm cá bỏ bể, làm lốp xe dự phòng!

Trở thành liế m cẩu!

Trở thành cái cán chổi!

······

Nói một hồi lâu, sau khi Trần Viễn rời khỏi tiệm tôm hùm.

Lâm Thư Đồng hồn bay phách lạc trở về phòng ngủ., cảm giác hôm nay toàn thân tanh bành. Không những bị tên cặn bã Hoàng Tuấn Khải lừa đảo, mà ngay cả Trần Viễn cũng triệt để cắt đứt hy vọng đối với nàng.

Nếu như là trước đây, nếu như là trước đây nàng coi thường Trần Viễn, coi hắn là một thằng liế m cẩu.

Chỉ cần gọi là sẽ đến, không vượt quá ranh giới liế m cẩu.

Lâm Thư Đồng thực chất đâu chỉ bắt cá hai tay, ngoài Trần Viễn và Hoàng Tuấn Khải ra, nàng ta còn một đống đang xếp lốt.

Muốn câu là ao luôn có cá.

Tuy rằng những này Con cá điều kiện cũng là có chút nhỏ. Nhưng còn hơn là không có.


Cũng coi như là chưa trắng tay?

Nhưng là lần này, nàng thật sự để tâm về Trần Viễn.

Đặc biệt là khi đối phương ngày càng sa xỉ, tiêu sái, đến cả đánh nhau cũng rất đàn ông.

Thế mà trước đây nàng đâu có biết.

Còn có Triệu Ngọc Kỳ, Từ Nhạc Nhạc, toàn những cô gái siêu phẩm, đang ngày đêm tấn công Trần Viễn.

Nàng bây giờ mới cảm thấy muốn có một người đàn ông như Trần Viễn.

" Thư Đồng, cậu về rồi à, mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời, định nói cậu nghe, nhưng cậu với anh Hoàng Tuấn Khải đi hẹn hò, nên phải đợi cậu về mới có cơ hội nói!"

Tôn Nhuế nhón nhón lông mày, hưng phấn kể lể.

"Bí mật gì?"

Lâm Thư Đồng vô cảm hỏi.

Có vẻ như đả kích ngày hôm nay với nàng là quá lớn.

"Thư Đồng, biết Tịch Mịch Nhất Căn Yên là ai không?" Tôn Nhuế hỏi.

"Tịch Mịch Nhất Căn Yên, là cái ông đại gia thần bí trên Weibo được lên hot search vì tặng quà hơn mười triệu tệ ấy hả?"

"Không phải mười triệu, là hai mươi triệu lận đấy bà, không biết à? Tối hôm qua tớ vô tình lướt TikTok thì phát hiện có một nữ streamer quen quen, không ngờ lại chính là Triệu Ngọc Kỳ. Rồi đấy, bất ngờ chưa!

Sau đó còn phát hiện ra Triệu Ngọc Kỳ được Tịch Mịch Nhất Căn Yên tặng quà lên đến ngàn vạn tệ!

Nhưng trong điểm chính là, Tịch Mịch Nhất Căn Yên này, lại là một người bạn đã thêm WeChat của chúng ta.

Trần Viễn!


Trời ạ, cậu biết không, lúc đó tớ quả thực choáng váng, cái tên Trần Viễn này, không ngờ lại chính là gã nhà giàu trên internet?

Giấu cũng kỹ thật!

Tớ đoán, chuyện chung cư nhà anh ta phá dỡ chỉ là giả, sợ rằng thân phận thật sự phải là một siêu cấp con nhà giàu chính hiệu, hoặc là người thừa kế tập đoàn tiền tỷ, Thư Đồng, may cho cậu nha, sau này mà gả vào nhà giàu, đừng có quên chị em tỷ muội này nha!"

Tôn Nhuế cứ luyên thuyên một hồi, nhưng cậu chuyện ly kỳ quá, dừng không được.

Còn về phía Lâm Thư Đồng sau khi nghe được thì như bị sét đánh ngang tai, trong nháy mắt hàng vạn mũi tên chí mạng lao tới cô!

" Hả, Mày ··· nói cái gì? Trần Viễn, hắn ··· hắn chính là Tịch Mịch Nhất Căn Yên?"

" Ừ, ban đầu tớ cũng không dám tin vào mắt của chính mình, nhưng mà do TikTok và WeChat có liên kết tài khoản, nên là không thể sai được, hơn nữa Trần Viễn có thể chuyển khoản năm vạn cho cậu dễ dàng thế, tớ thấy nếu mà là phá nhà, thì làm gì có cha mẹ nào cho con tiêu nhiều tiền như thế? Như vậy chỉ còn một khả năng, Trần Viễn chính là con nhà giàu, thậm chí còn là con nhà siêu giàu, Thư Đồng, tớ thấy câu nên đá đít gã Hoàng Tuấn Khải kia đi? Trần Viễn mới là lựa chọn đúng đắn!"

Tôn Nhuế đề nghị.

Nhưng nàng ta đâu biết, nàng ta câm thì không sao, nhưng đã nói ra thì khiến trái tim của Lâm Thư Đồng như bị đâm mấy nhát dao.

Nó rỉ máu!

" Không, đừng nói nữa, Tiểu Nhuế, đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa mà!"

"Thư Đồng, làm sao vậy? Làm sao lại khóc?"

Lâm Thư Đồng giờ khắc bị dao đâm vào tim mới hiểu rõ, tại sao Triệu Ngọc Kỳ lại mời Trần Viễn đi ra ăn cơm rồi.

Nguyên lai Trần Viễn đã tặng cho Triệu Ngọc Kỳ cả chục triệu tệ.

Đây chính là chục triệu đấy!

Nhưng mà nó vốn là của nàng, Triệu Ngọc Kỳ con nhỏ này lấy gì mà được nhận cơ chứ?


Biết trước được con nhà giàu theo đuổi, thì kết quả đâu có như vậy!

Con nhà giàu này không những siêu giàu, mà vừa đẹp trai vừa phong độ.

Người đẹp trai phong độ đó lại bị nàng đạp đi không thương tiếc.

Thời khắc này đây, nàng hận không thể đánh mình hai cái bạt tai.

Chỉ còn biết than trời.

Sao mà ngu xuẩn đến vậy?

Quả là ngu xuẩn!

"Không! Không phải như vậy!"

"Trần Viễn là của ta, ta không thua, ta vẫn còn cơ hội!"

"Ta không từ bỏ, ta nhất định phải đem Trần Viễn đoạt về!"

Trải qua liên tiếp đả kích.

Lâm Thư Đồng lấy lại tinh thần.

Có câu nói: " Trai cưa gái, vượt ngàn núi ;Gái cưa trai, qua tấm màn"

Nghĩa là đàn ông theo đuổi phụ nữ khó như vượt ngàn núi mà phụ nữ theo đuổi đàn ông thì dễ như đi qua một lớp màn che.

Hơn nữa Trần Viễn đã theo đuổi nàng tận ba năm lận, sao có thể dứt bỏ tình cảm nhanh vậy được. Chỉ cần nàng chủ động tấn công, sẽ không có gì là không thể!

······

" Lão tứ, sao nay về muộn thế? Sao dạo này không thấy chơi game, đi đâu về đấy?" Chu Hải Quyền hỏi.

" Nói rồi thây? Ăn cơm với Triệu Ngọc Kỳ, xong chán quá đi dạo còn được ẻm mua cho hai quả dừa đây này?" Trần Viễn xuống đôi giày mới mà nói.

"Lão tứ à, chém gió bay cả nóc nhà, Triệu Ngọc Kỳ cùng mày đi ăn cơm, lại còn mua giày cho mày nữa, thôi ông đừng có bốc phét!"

" Ơ, không tin thì thôi, đến lúc cua được lại than thân trách phận sao từ đầu không làm thế nhé!"


" Thôi ông im mẹ đi, vào đây solo cái?"

" Thịt nó!"

"Lão tứ, tiếp chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng của ta đây!"

" Hừm! Kháng Long ngay!"

" Hầu tử trộm đào!"

" Tuyệt tử tuyệt tôn!"

"······ "

Đêm hôm đó, trăng sáng vằng vặc, không một đốm sao.

Trần Viễn cùng đám bạn Chu Hải Quyền, Hùng Đào, Tào Cẩn Ngôn ba người đùa giỡn qua lại vui vẻ, sau đó chuẩn bị tắm rửa đi ngủ!

Ở trong phòng vệ sinh.

Trần Viễn phát hiện, cơ thể thế mà có thêm tám múi cơ bụng, vốn cơ thể gầy gò nay cởi ao ra thì vô cùng cường tráng.

Mặc quần áo thì trông gầy mà cởi ra thì vai u thịt bắp!

" Điểm cường hoá của hệ thống này thật hữu dụng, nếu mà để mình ra phòng tập thể hình mất đến ba năm rưỡi mà còn chưa chắc đã được?" Trần Viễn than thở nói.

Sau khi tiêu dùng 20 điểm cường hóa, cả thân thể hắn gồm tố chất và sức mạnh đều gia tăng gấp đôi. Mà cái này mới chỉ là đột kích ngược một mình Lâm Thư Đồng mà thôi.

Nếu như đột kích ngược thêm một vài em gái nữa, Trần Viễn hoài nghi mình sau đó trở thành siêu nhân mất?

" Chỉ tiếc là lần này thu về có năm ngàn tệ, nếu mà lúc trước tiêu cho Lâm Thư Đồng nhiều hơn một chút có phải hay hơn không!"

Trần Viễn lắc đầu tiếc nuối.

Hắn vừa kiểm tra tài khoản thấy đúng thật là có 5000 tệ. Với số tiền này, hắn có thể tự do tiêu pha.

Với một sinh viên năm ba vô công rồi nghề, đây là một khoản tiền sinh hoạt lớn, mà tiền liế m cẩu lại không dùng được cho chính hắn. Trần Viễn cho rằng, trong túi cứ phải có tiền thì sống mới thẳng lưng được.


Bình Luận (0)
Comment