Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu

Chương 5

Ngay lúc này đây, Từ Nhạc Nhạc mua cho hắn nào là quần áo, nào là giày dép, cái cảm giác này giống với Lâm Thư Đồng năm đó từng mua thuốc cảm lấy lòng hắn?

Trước tiên là cho người ta thấy ngon ngọt, sau đó thì đưa lên tận mây xanh, người này tiến một bước thì người kia liền lùi một bước.

Thời gian dài từ từ biến bản thân thành người đó li ếm cẩu lúc nào chẳng hay!

"Mẹ nó! Cái cảm giác đáng ghét này, quen thuộc và sáo rỗng, thật đáng sợ!"

"Ta con mẹ nó chỉ là muốn kiếm tiền từ điểm li ếm cẩu, còn lâu mới muốn thành thằng li ếm cẩu của cô nhé? Tha cho ta giùm đi nhé?"

Trần Viễn còn đang nghĩ bản thân được đối tốt liền đột nhiên tỉnh ngộ lại.

Hắn quyết định không thể tiếp tục tùy tùy tiện tiện chăm chú vào cảm tình nam nữ được.

Tiêu tiền, hẹn hò, mua sắm, phát cẩu lương, nhưng tuyệt đối không được đi sâu vào chuyện cảm tình!

Cơ mà đúng thật đáng kinh ngạc.

Cái tay thợ Tony kỹ thuật cắt tóc đúng là đỉnh cao!

Biến đầu của Trần Viễn từ cái chuồng gà, biến thành ca sĩ Hàn Quốc, từ một thằng nhà quê lôi thôi lếch thếch, cũng đổi thành soái ca chân chất khi được Từ Nhạc Nhạc đích thân tỉ mỉ chọn lựa.

Cả người cảm giác khác trước rất là nhiều!

Trần Viễn cũng vốn không hề xấu, chỉ là bình thường chẳng muốn ăn diện mà thôi, hắn chính là một kẻ bảo thủ cứng ngắc.

Bây giờ sau khi đã thay đổi quần áo đẹp thì dĩ nhiên soái đến mức không thua kém bất kỳ những phi công trẻ bợ đít phú bà nào.

Từ Nhạc Nhạc suýt chút nữa là đổ gục luôn rồi.

Trước sau khác biệt một trời một vực, cảm giác không cùng một người.

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5

Vô tình lúc nào không hay, Từ Nhạc Nhạc đối với Trần Viễn độ thiện cảm đã tăng lên đến 83 điểm.

83 điểm độ thiện cảm, đã là tương đối cao rồi.

Với mức độ thiện cảm như vậy, cũng đủ khiến một người nữ sinh chủ động đến tán tỉnh mình.


Lúc này ở trong lòng Từ Nhạc Nhạc.

Trần Viễn đúng là một thiếu gia hào môn.

Thời điểm lúc mới quen sao lại không thấy như thế, nhưng càng tiếp xúc, càng hiểu rõ được con người này thì càng phát hiện ra trên người hắn toa ra vô số ánh hào quang lấp lánh.

Đầu tiên Trần Viễn giàu có, lại còn biết điều, sinh viên đại học năm ba, cũng tựa như bao người khác.

Thứ mà Trần Viễn cần nhất chắc chính là một cô bạn gái thật lòng với mình, có thể vì người đó mà si mê suốt ba năm. Vốn xuất thân con nhà giàu, lại có thể hạ thấp bản thân, mỗi sáng sớm đứng dưới cửa kí túc xá nữ để đưa bữa sáng, đây chẳng phải chính là chồng nhà người ta trong truyền thuyết sao?

Bây giờ ngoài những điều đó ra thì lại còn rất đẹp trai!

Chỉ cần ăn diện lên một chút, so với Hoàng Tuấn Khải kia thì đúng là đẹp trai hơn mười phần, đẹp trai hết nước chấm.

Nghĩ đến trước đó cùng với Lâm Thư Đồng ở cửa hàng độc quyền của Gucci, rõ ràng cô nàng rất yêu thích cái túi xách kia, nhưng lại tiếc tiền không thèm mua cho, đã thế còn chê thẩm mỹ của người ta kém!

Rõ ràng là hạng người vô liêm sỉ!

" Giờ cũng đến giờ cơm, hay là mình đi ăn tối đi!"

Thoắt một cái, thời gian đã trôi đến chín giờ tối.

Trần Viễn cả ngày chưa ăn gì.

Nếu như không đi ăn cùng với Từ Nhạc Nhạc, thì hắn không thể tiêu được tiền li ếm cẩu.

Trong thẻ của hắn hiện giờ cũng chỉ còn gần hai trăm tệ đáng thương.

Nếu như không thừa dịp có thể tiêu tiền li ếm cẩu để ăn một bữa no say, tối nay hắn thật sự phải cạp đất mà ăn!

" Được ạ!"

Từ Nhạc Nhạc vui vẻ đáp.

Ra đến quảng trường.

Hai người đi tới một nhà hàng sang trọng.

Bữa cơm này từ trên trời rơi xuống, phải chén cho thật đã.

Trần Viễn ăn như chết đói năm bốn nhăm mà Từ Nhạc Nhạc cũng không để ý.


Ngược lại, nàng lại thấy hắn phong thái ngời ngời!

Mãi đến 11h đêm, Trần Viễn mới chia tay với Từ Nhạc Nhạc.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc của nhau.

"Mẹ nó, lão tứ, cậu đi đâu cả ngày hôm nay? Lại còn lên đồ các thứ nữa chứ?

Bạn cùng phòng của Viễn là Từ Hải Quyền nháy mắt hỏi.

"Đi hẹn hò!"

"What! hẹn hò, với Lâm Thư Đồng sao? Tôi nói điều này, lão tứ, ông đừng buồn nhé, Lâm Thư Đồng rõ ràng coi ông là cái ví tiền di động, thế mà ông lại si mê cô ta hết sức, cứ có việc khó là tìm ông giải quyết, còn khi vui thì cùng nam nhân khác tán gẫu, ông với nữ nhân này rõ ràng không cùng đẳng cấp, vẫn là nên chấp nhận buông tay sớm đi!"

"Không phải Lâm Thư Đồng, hôm nay đi hẹn hò với Từ Nhạc Nhạc!"

"Ai? Từ Nhạc Nhạc? Thôi bạn đừng có bốc phét, bạn đừng có mồm điêu đi, một trong ba đại mỹ nữ học viện nghệ thuật mà lại đi hẹn hò với ông sao, tôi đi bằng đầu?!"

Lão đại trong phòng trọ là Tào Cẩn tận tình khuyên nhủ nói.

"Lão tứ à, cậu càng ngày càng nhẹ dạ cả tin rồi, tôi cảm thấy uất ức thay cho cậu, chọn bạn gái cũng không nhất định phải xinh đẹp đâu, tìm dễ nhìn chút là được, chủ yếu là môn năng hộ đối!"

"Reng Reng!"

Lúc này, chuông điện thoại di động của Trần Viễn vang lên.

Hắn cho rằng là Từ Nhạc Nhạc nhắn tin đến nhưng không phải.

Mở ra xem thì thấy là Lâm Thư Đồng.

"Trần Viễn, anh đã ngủ chưa? Chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải em cố ý nói nặng lời với anh đâu, anh đừng giận có được hay không, em chỉ là không muốn để cho Tuấn Khải hiểu lầm em, cho nên mới cố ý nói một vậy, thực ra trong lòng em cũng rất khó chịu, tha thứ cho em nhé?"

Lại tới rồi?

Lại tới nữa rồi?

Nhìn thấy cái tin này, Trần Viễn suýt chút nữa là quăng điện thoại di động muốn nát cái sàn nhà!

Chính là cái chiêu lạt mềm buộc chặt này, mới để Trần Viễn những năm này bị tha hoá thành một tên li ếm cẩu.


Nếu là trước đây, Trần Viễn chắc chắn sẽ còn tức giận, Lâm Thư Đồng sẽ tiếp tục dỗ dành, không tới hai ngày, Trần Viễn sẽ bị nàng dỗ dàng tới choáng váng đầu óc, tiếp tục làm li ếm cẩu cho nàng!

Hắn vẫn luôn bị nàng ta thao túng tâm lý!

Nhưng là bây giờ...

Còn phải tiếp tục li ếm cẩu cho nàng ta.

Hết cách rồi, hừm, hệ thống chết tiệt này đã trói buộc quan hệ li ếm cẩu với nàng ta, không li ếm là không thể rồi!

"Không sao, tôi tha thứ cho cô, chỉ cần cô vui vẻ, tôi sao cũng được!" Soạn tin nhắn xong, Trần Viễn thuận tay gửi đi.

Tại phòng ngủ 503.

Nhìn thấy tin nhắn Trần Viễn gửi tới, Lâm Thư Đồng sửng sốt một lát.

Thật ra chuyện nàng làm trong ngày hôm nay, chính nàng ta cũng cảm thấy quá đáng, ban đầu cho rằng ít nhất phải mất vài ngày thì mới có thể khiến cho Trần Viễn nguôi giận.

Ai ngờ đối phương lại lập tức tha thứ cho nàng!

"Không phải là lừa mình đó chứ?"

Đương nhiên, nàng ta căn bản không quan tâm tới việc Trần Viễn có tức giận hay không, nàng ta chỉ muốn biết số tiền kia của Trần Viễn là từ đâu mà ra!

"Trần Viễn, thật xin lỗi, em cũng có nỗi khó xử riêng, mẹ em nhập viện rồi, cần năm mươi nghìn tệ viện phí, bất đắc dĩ em mới đi cầu cứu Hoàng Tuấn Khải, nếu như không làm thế ở trước mặt hắn, hắn sẽ không cho em vay tiền! Em thật, thật sự rất xin lỗi!"

"Leng keng!"

Tài khoản của bạn vừa nhận 50.000 tệ từ Trần Viễn.

Nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản này.

Lâm Thư Đồng choáng váng!

Thật ra thì nàng ta không nghĩ tới lừa đi năm mươi ngàn tệ của Trần Viễn.

Nàng ta chỉ là theo bản năng biên ra một câu chuyện để lừa Trần Viễn mà thôi.

Nhưng ai mà ngờ Trần Viễn không nói hai lời, lập tức chuyển khoản.

Đây chính là 50.000 tệ chứ có phải là 50 tệ đâu.

Lại nghĩ tới Hoàng Tuấn Khải mà nàng ta siêu lòng tới mức toàn tâm toàn ý, ngay cả một cái túi xách cũng không nở bỏ tiền ra mua cho nàng, bất chợt cảm thấy trong lòng rất khó chịu!

"Trần Viễn, anh...anh, anh lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Lâm Thư Đồng nhanh chóng gửi tin nhắn lại hỏi.


"A! Nhà tôi được giải toả đền bù đi nơi khác, được đền bù mấy chục căn hộ!"

Trần Viễn tìm bừa một cái cớ cho xong.

"Hóa ra là như vậy, nhưng có là tiền đền bù thì anh cũng không nên vung tay quá trán như vậy chứ!"

"Thư Đồng, vì cô mà tôi sẵn sàng làm mọi thứ!"

Trần Viễn cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, gửi đi một dòng tin đậm chất li ếm cẩu!

Bây giờ Lâm Thư Đồng ở trong mắt của hắn chẳng khác mấy thể loại gái trà xanh, kiều nữ đại gia hết!

Nếu như không phải như thế thì cũng không đi lừa tình cảm của người ta.

Rồi tới khi người ta quyết định theo đuổi cô thì cô lại viện các loại lý do để từ chối.

Chẳng lẽ cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được người ta theo đuổi thôi sao?

Đậu xanh rau má nhà cô!

"Trần Viễn, đừng vậy mà, em thật rất khó xử..."

Lần này, Trần Viễn không gửi tin nhắn trả lời Lâm Thư Đồng nữa.

Mà chuyển sang nhắn tin chat chit với Từ Nhạc Nhạc.

"Người đẹp Nhạc Nhạc, ngày mai mời em ăn cơm nha?"

"A! Ngày mai á, ngày mai người ta có hẹn với bạn thân của đi làm móng tay rồi!"

"Vậy thì thôi."

"Đừng có giận nha:P!"

Là một nữ sinh có độ thiện cảm đối với Trần Viễn cao tới 84 điểm, thật ra thì trong nội tâm của nàng là rất muốn ra ngoài hẹn hò với Trần Viễn.

Nhưng làm một cô gái đẹp, có đôi khi cần phải rụt rè một chút, làm giá một chút, đây cũng là điểm rất cần thiết.

Nếu không đàn ông thấy đạt được dễ dàng quá thì chắc chắn sẽ không trân trọng!

Hơn nữa, khoảng thời gian quen biết giữa nàng ta và Trần Viễn thực sự còn quá ngắn, nàng ta không muốn thúc đẩy mối quan hệ này đi quá nhanh.

Đương nhiên, Trần Viễn cũng không phải là quá nóng lòng muốn hẹn hò.

Hắn chỉ là muốn mượn cơ hội để tiêu tiền li ếm cẩu, ăn mấy bữa ngon mà thôi.

Cô không thích thì tôi đổi người liế m khác không được sao!

Dù sao li ếm ai cũng là li ếm, chỉ cần rút được tiền li ếm cẩu ra là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment