Edit: An Minh Tuệ. _____________________
Thời điểm Giang Niệm đến Triệu Hằng còn đang đoàn làm phim không có trở về, cô cũng không nói cho hắn, đến khách sạn hắn ở đặt một phòng, tắm rửa một cái sau còn đi ăn bữa tối, sau đó liền trở về phòng nằm xem TV một lát, thời gian Triệu Hằng trở về đã hơn mười hai giờ, hắn theo thường lệ gửi tin nhắn cho Giang Niệm, lúc đó Giang Niệm đều sắp bị TV nói cho ngủ thiếp đi, cô cũng không nói những khác, trực tiếp để hắn đến phòng số 717.
Triệu Hằng nhìn thấy tin nhắn còn sững sờ trong chốc lát, hắn đóng phim một ngày vốn là rất mệt mỏi, tăng thêm đêm diễn hao tâm tổn sức, nhưng nhìn gặp mấy chữ này, lại nghĩ tới ban ngày nói chuyện, hắn cơ hồ là lập tức liền nghĩ đến, Giang Niệm tới, cô đến tìm hắn.
Bất quá hắn đoàn làm phim đã bao hết tầng hai mươi cùng tầng hai mươi mốt với hai phòng khách, Giang Niệm ở tầng mười bảy.
Coi như lại mỏi mệt, giờ phút này tim hắn cũng bởi vì Giang Niệm đến mà tràn đầy mừng rỡ, hắn cơ hồ là không kịp chờ đợi muốn đi qua tìm cô, như thế ôn nhu lưu luyến ánh mắt, liền lại nội liễm tự kiềm chế, cũng làm cho Kỷ Á Linh tâm phiền ý loạn.
Cô ta không rõ, Giang Niệm quả nhiên là lại so với những người phụ nữ bình thường còn bình thường hơn, Triệu Hằng ở trong vòng này tùy tiện gặp được phụ nữ cũng đều so với Giang Niệm xuất sắc hơn, có thể hết lần này tới lần khác hắn đều không nhìn ở trong mắt, cũng chỉ đối với Giang Niệm toàn tâm toàn ý, nhớ mãi không quên. Bất quá cũng bởi vì điều này, cô ta mới có thể đối với Triệu Hằng coi trọng như thế? Nếu như đổi lại người bên ngoài, hoặc là nói Triệu Hằng là một người đàn ông có mới nới cũ, cô ta cũng sẽ không nhìn nhiều một chút.
Cô ta nói với mình không đi để ý, dù sao bọn họ về lâu dài không được, bất quá bây giờ cũng chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại mà thôi, cô ta để ý làm gì?
Cho nên Kỷ Á Linh cũng không ngờ đến việc Giang Niệm đã ở khách sạn.
Triệu Hằng cũng không có khả năng vẽ vời thêm chuyện nói thêm với Kỷ Á Linh cái gì, sau khi quay lại khách sạn hắn cơ hồ là lập tức đi tìm Giang Niệm, cửa vừa nặng nề mở ra, hắn trông thấy cô còn buồn ngủ cười nhẹ nhàng nhìn xem hắn, giang hai tay ra bổ nhào trên người hắn: “Anh có ngạc nhiên hay không, có ngoài ý muốn không, có phải là rất vui vẻ nha?”
Triệu Hằng ôm cô đi vào trong, phản chân đóng cửa.
Hắn chậm rãi cười, ưu nhã đùa nghịch lưu manh: “Anh sẽ cho là em như thế không kịp chờ đợi tới gặp anh, hẳn là em càng nhớ anh hơn mới đúng.”
Giang Niệm nhéo nhéo lỗ tai hắn: “Nhớ a, dĩ nhiên muốn a, liền là nhớ anh nên em mới bài trừ muôn vàn khó khăn, cách xa ngàn dặm tới gặp anh, em là hỏi anh nhìn thấy em có vui vẻ hay không!”
“Vui vẻ.” Triệu Hằng đã ôm cô đi đến một bên ghế sô pha, hai người ngồi xuống, hắn thân hình cao lớn liền đem cô đặt ở ghế sô pha, ngón tay vuốt ve gò má cô, “Niệm Niệm, anh thật vui vẻ.”
Giang Niệm sờ lên gương mặt tuấn đĩnh của hắn, cong cong con mắt.
Triệu Hằng nhìn bộ dáng kiều diễm của cô, ánh mắt hơi trầm xuống, lại không khắc chế hôn môi của cô.
Từ ôn nhu triền miên đến kích tình bắn ra bốn phía, Giang Niệm cảm giác hồn cô đều muốn bị hắn hút đi.
Không có người phụ nữ nào sẽ không thích đàn ông ôn nhu, lúc bạn được đối xử ôn nhu, sẽ cảm giác mình là bảo vật được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, Giang Niệm ôm cổ người đàn ông, ở hầu kết nhấp nhô của hắn cắn một cái, cắn cho hắn thở nặng.
Hôm sau trời vừa sáng, Giang Niệm bị chuông điện thoại di động của Triệu Hằng đánh thức, nguyên lai là trợ lý không thấy Triệu Hằng ở trong phòng, phòng ăn sáng cũng không nhìn thấy người, điện thoại cũng không ai nhận, Kỷ Á Linh vì thế nổi trận lôi đình, đem Tiểu Vương thối mắng một trận, Tiểu Vương lớn cái đầu, quả thực là bị Kỷ Á Linh mắng sợ.
Điện thoại vừa nhận, Tiểu Vương giống như tìm được cứu tinh mà nói: “Anh Hằng anh ở chỗ nào? Em cùng chị Kỷ vừa rồi đi đến phòng anh tìm anh nhưng là anh không ở đó, phòng ăn cũng không nhìn thấy anh, hiện tại anh đang ở đâu a?”
Triệu Hằng nhặt quần trên ghế sa lon mặc lên, nói: “Biết rồi, bọn anh lập tức xuống tới.”
Tiểu Vương cầm điện thoại di động ngẩn ngơ: “... Bọn anh?”
Kỷ Á Linh trầm mặt nói: “Nghe điện thoại rồi? A Hằng nói cái gì?”
“Anh Hằng nói bọn họ lập tức đến ngay?”
Kỷ Á Linh không nghĩ nhiều, chỉ cho là Triệu Hằng là cùng người nào đó trong đoàn làm phim ở cùng một chỗ, nghe nói Triệu Hằng lập tức đến ngay, cô ta cũng đè xuống tâm tình.
Triệu Hằng đi phòng tắm đơn giản rửa mặt.
Đêm qua liền náo loạn hai lần, bất quá bởi vì vì lần đầu tiên là ở trên ghế sa lon, điện thoại di động của hắn cũng rơi nơi này, ở phòng ngủ tự nhiên nghe không được tiếng chuông điện thoại di động, hắn đi trước rửa mặt, lại nhìn Giang Niệm còn ngủ ở trên giường, nói: “Có đói bụng không, có muốn cùng nhau đi ăn không? Vẫn là anh để cho người ta cho đưa tới cho em?”
Giang Niệm trừng mắt lên nhìn, nghĩ đến Kỷ Á Linh khẳng định ở đây, đi không chừng sẽ còn đụng tới. Nhưng cô lười như thế, tuyệt không nghĩ chủ động phí cái kia tâm tư đi gặp cô ta, Kỷ Á Linh thông minh như vậy, nhất định sẽ phát hiện cô sau đó chủ động tìm đến.
“Được rồi, anh đi đi, em không đói bụng, em lại ngủ một lúc sau khi dậy sẽ tự mình đi tìm ăn.”
Triệu Hằng bất đắc dĩ sờ sờ gò má cô, đứng dậy đi.
Kỷ Á Linh xem xét Triệu Hằng tới, thấy hắn hai đầu lông mày khó mà che giấu ôn nhu cùng vui vẻ, mà hắn lại là một mình đến, cô ta đột nhiên có dự cảm không tốt: “A Hằng, sáng sớm em chạy đi đâu? Trong phòng cũng không thấy người.”
Triệu Hằng nói: “Hừm, Niệm Niệm tới, em ngủ ở phòng cô ấy.”
Kỷ Á Linh chấn động, Giang Niệm tới? Cái này sao có thể? Đời trước cô hoàn toàn không có đến, chẳng lẽ là cô ta trùng sinh mang đến hiệu ứng cánh bướm sao?
Bất quá Giang Niệm đã chủ động tới, vừa vặn bớt đi chút việc cho cô ta!
Triệu Hằng có cảnh quay vào xế chiều, buổi sáng hắn phải đến đoàn làm phim để hóa trang, Kỷ Á Linh đi studio đợi trong chốc lát, liền nói có việc rời đi một hồi, để Tiểu Vương đi theo bên người Triệu Hằng, có việc liền gọi điện thoại cho cô ta.
Kỷ Á Linh biết số điện thoại của Giang Niệm, cô ta trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Niệm, hẹn cô gặp mặt, lúc đó Giang Niệm vừa tỉnh ngủ không đầy một lát, đang ở phòng ăn dưới tầng ăn cơm trưa sớm, liền để Kỷ Á Linh trực tiếp đến đây, nếu đói bụng cô ta có thể không ngại cùng một chỗ ăn chút gì.
Kỷ Á Linh là không đói bụng, trên đường đi cô ta đã nghĩ rất nhiều cách nói, cô ta biết người giống như Giang Niệm vì yêu sẽ cuồng nhiệt mà khắc sâu, khẳng định cũng sẽ nguyện ý vì yêu mà hi sinh, cô ta nghĩ sẽ nói nếu Giang Niệm muốn Triệu Hằng tốt lên thì phải rời khỏi hắn.
Bất quá khi cô ta nhìn thấy Giang Niệm đang chống cằm ngồi ở bên cửa sổ lười biếng mà kiều diễm, môi đỏ hơi sưng, trong lòng lập tức liền nghẹn thở ra một hơi, bộ dáng này của Giang Niệm, cô ta có thể không biết đêm qua hai người này làm cái gì?
Quả nhiên là hồ ly tinh, hết biết quyến rũ người khác!
Cô ta đi đến trước người Giang Niệm ngồi xuống, khẽ mỉm cười, đem túi sách Hermes của cô ta đối diện Giang Niệm: “Giang Niệm, đã lâu không gặp, A Hằng không nói, chị còn không biết em đến đây.”
Giang Niệm cười cười, nói: “Chị Á Linh tìm em là có chuyện gì? Kỳ thật chị có thể cùng Triệu Hằng nói, để anh ấy nói lại với em cũng giống nhau.”
Kỷ Á Linh không thích quanh co lòng vòng, huống chi vẫn là cô ta cũng không quá để mắt Giang Niệm, cho nên cô ta trực tiếp nói ngay vào điểm chính: “Chị hôm nay tới tìm em, chị nghĩ em nên rõ ràng, bây giờ là thời gian quan trọng nhất để A Hằng phát triển, em ấy có thiên phú lại cố gắng, công ty sẽ hết sức bồi dưỡng, nhưng là cũng đồng thời hi vọng em ấy không muốn phân tâm, cái này sẽ ảnh hưởng sự nghiệp, cũng sẽ ảnh hưởng đến fan hâm mộ của em ấy nữa.”
Mấy người Trịnh Kỳ, Tất Lỗi, Trần Hâm một đường đuổi theo Đại tỷ mà bọn hắn sắp nhận, không nghĩ tới vừa đến đã nghe được tin tức trấn động như thế, người phụ nữ không biết trời cao đất rộng kia lại dám uy hiếp đại tỷ của bọn họ chia tay!
... Lá gan này quá mập, đúng là nữ trung hào kiệt, bội phục!!