Edit:An Minh Tuệ. ________________________Chương Lâm nói, sau khi qua mấy ngày hỗn loạn lúc ban đầu, tình huống đại bộ phận trong địa khu đã tương đối ổn định, chỉ là một số người còn ham lợi nên vẫn tồn tại một số khó khăn nhất định, cũng may Zombie tuy nhiều, nhưng phản ứng cùng hành động của bọn nó đều cực kì chậm chạp, chỉ cần người có thể cầm vũ khí lên liền có thể vì chính mình mà dành được cơ hội sống sót.
Bây giờ có không ít người thường đã xin gia nhập quân đội, chỉ là kinh nghiệm của bọn họ không đủ còn chưa thể lên được chiến trường, liền được thống nhất bố trí, thống nhất huấn luyện, cũng sẽ được sắp xếp đi thanh lý chiến trường, càng ngày càng nhiều người gia nhập vào, tình huống đều phát triển theo phương hướng tốt hơn, tin tưởng tai nạn lần này rất nhanh liền có thể trở thành quá khứ.
Nói như vậy, tình huống trước mắt quả thật không tệ, ngay cả lớp trưởng, cùng mấy người Nhâm Viễn đều vui vẻ không thôi, chỉ mong đường cao tốc có thể mau mau thanh lý hoàn tất, như vậy bọn họ liền có thể nhanh lên một chút đoàn tụ với người nhà của mình!
“Đây chỉ là dự đoán đến khả năng tốt xảy ra, vậy khả năng xấu thì sao?”
Chương Lâm sững sờ, nhìn về phía Giang Niệm: “... Chẳng lẽ hiện tại còn chưa đủ xấu sao?”
Giang Niệm nói: “Nơi phát ra tai nạn lần này tạo ra virus còn không rõ ràng, nhưng chúng ta ai dám xác định có lần thứ nhất về sau sẽ không có lần thứ hai lần thứ ba? Tự nhiên phải làm tốt chuẩn bị cho khả năng xấu nhất, bằng không thì đến khi đó chúng ta sẽ trở tay không kịp, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta sẽ bị tổn thất thật lớn!”
Giang Niệm nhớ kỹ, bảy ngày sau liền sẽ là đợt bộc phát virus thứ hai, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, cục diện trước mắt mà nhân loại tạo lên sẽ lại bị phá vỡ một lần nữa, đến lúc đó, toàn cầu sẽ có một nửa nhân loại bị lây nhiễm virus zombie, tự nhiên là bao gồm người bình thường cùng quân nhân, trật tự sẽ lần nữa bị phá hư, tình huống sẽ chỉ càng ngày càng hỏng bét.
Chương Lâm vội la lên: “Nhưng bây giờ vắc xin chống bệnh độc còn không có được nghiên cứu ra, nếu quả thật giống như lời cô nói, trừ dị năng giả có kháng thể hoàn toàn ra, vậy người bình thường chẳng phải là phải gặp nguy hiểm sao?”
Mà hiện tại người bình thường chiếm đa số, nếu thực sự như thế, vậy thế giới này chỉ sợ sẽ đại loạn!
Nguyên bản Chương Lâm còn đang vì phát hiện mới của Giang Niệm mà mừng rỡ, cảm giác được nhân loại là được cứu rồi, bây giờ đột nhiên nghe Giang Niệm nói như vậy, chỉ cảm thấy phía sau phát lạnh, sợ hãi không thôi!
Giang Niệm nói: “Lo trước khỏi hoạ, chúng ta vẫn là nên sớm làm chuẩn bị cho thỏa đáng, còn có nhân loại chúng ta đang tiến hóa, chỉ sợ động thực vật, toàn bộ hệ thống sinh thái đều sẽ gặp phải chuyển biến cực lớn, chúng ta phải cẩn thận.”
Chương Lâm gật đầu đồng ý, sau đó đi về đem lời nói và lập luận của Giang Niệm báo cáo lên cấp cao hơn, tự nhiên đưa tới sự coi trọng rất lớn, dù sao lời Giang Niệm nói cũng không phải là không thể xảy ra được.
Giang Niệm tự nhiên cũng không có nhàn rỗi, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, cô đem tất cả phương pháp tu luyện đều viết hết ra, bước đầu tiên là ngồi thiền chỉ là giai đoạn sơ cấp, giai đoạn thứ hai chính là quen thuộc huyệt đạo của bản thân, đến khi tu luyện tới một lúc nào đó mà bản thân cảm thấy ổn định, liền có thể cảm nhận được khí trong đan điền* của mình, khi năng lượng ngưng tụ càng lúc càng nhiều, liền có thể sẽ hướng được khí ra hướng Nhâm Đốc, sau đó sẽ đi dần đến hết mười hai kinh mạch trên toàn bộ cơ thể con người. Đây cũng chính là tất cả tác dụng của phương pháp tu luyện « Mười hai cách tu luyện dị năng »..
*
Đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người.
Sau khi Giang Niệm viết xong, một phần giao cho Thẩm Nhiên bảo cậu treo ở trước cửa của trạm xăng dầu để truyền thụ cho những người bình thường cùng dị năng giả đến đó tu luyện, đương nhiên đầu tiên vẫn là phải quảng cáo sau đó nhận quà hiếu kính, bằng không thì làm gì cũng sẽ không cố gắng. Một phần giao cho Chương Lâm, để anh đem phương pháp này đi phổ cập ra ngoài, tai nạn trước mặt, tự nhiên phải củng cố và tăng cường lực lượng của mình.
Khi Chương Lâm cầm trên tay tờ giấy nho nhỏ kia mà tay anh đều đang phát run, kích động nói anh nhất định sẽ không có làm nhục sứ mệnh, nhất định sẽ mang nó an toàn về. Anh nhìn hướng bên ngoài của trạm xăng dầu đều đang có nhiều người ngồi xếp bằng, lại nghĩ tới cả đám đồng đội của mình đều mạnh lên, càng phát giác ra Giang Niệm đúng là một người chí công vô tư*, lòng mang chí lớn! Chờ đến lúc anh trở lại thủ đô, nhất định sẽ báo cáo tất cả công lao của Giang Niệm lên cấp trên!
*
Chí công vô tư: Là phẩm chất đạo đức của con người, thể hiện ở sự công bằng, không hiên vị, giải quyết công việc theo lẽ phải, xuất phát từ lợi ích chung và đặt lợi ích chung lên trên lợi ích cá nhân.Ngược lại là lớp trưởng lại quan tâm đến một cái vấn đề khác: “Lúc nào đường cao tốc mới có thể thông? Nếu quả như thật có lần đại nạn thứ hai, tôi muốn tìm được người nhà của tôi nhanh lên một chút.”
Chương Lâm nói: “Chậm nhất là sáng mai đi, chúng tôi đã phái một bộ phận lớn cùng xe ra ngoài, từng giao lộ đều sẽ được xử lý và dọn dẹp, rất nhanh xe liền có thể đi được. Giang Niệm, cô muốn đi đến thành phố C sao?”
Giang Niệm ừ một tiếng: “Người nhà của tôi hiện tại cũng đang ở thành phố C, tôi muốn đi tìm bọn họ.”
Chương Lâm nghĩ nghĩ, nói: “Giang tiểu thư, nếu như cô tín nhiệm chúng ta, tôi có thể liên hệ đến quân đội đang đóng quân ở đó, để bọn họ trước tiên đem người nhà của cô đưa đi Đế Đô, nơi đó có vũ khí trang bị cùng lương thực đều cực kì phong phú, hiện tại là chỗ an toàn nhất, cô cũng không cần đi đường vòng đến thành phố C, có thể trực tiếp đi Đế Đô cùng người nhà đoàn tụ.”
Giang Niệm vui mừng: “Có thể sao?”
Chương Lâm cười nói: “Đương nhiên là được, cô vì quốc gia mà làm ra cống hiến lớn như thế, tự nhiên chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ cô cùng người nhà của cô.”
Như vậy cũng không tệ, chí ít người nhà của cô cũng được bảo vệ.
“Vậy thì cảm ơn mọi người rồi.”
“Không cần khách khí, vậy tôi về đội trước đây.”
Ngay tại thời điểm Chương Lâm đi ra chưa được một lát, đột nhiên trông thấy có một người mập mạp nhảy dựng lên nói: “Tôi sở hữu dị năng rồi, tôi đã sở hữu dị năng rồi!”
Những người bên cạnh người mập mạp đó dồn dập kinh ngạc hỏi: “Cái gì dị năng, mau nhìn xem cậu kích phát ra dị năng gì?!”
Người mập mạp giậm chân một cái, liền thấy chân của cậu ta trượt xuống, tiến vào bên trong một cái vũng bùn.
“Hóa ra là dị năng hệ lực lượng nha?”
“Không phải, là dị năng hệ thổ!”
Hóa ra là người mập mạp này đem mặt đất ở dưới nền xi măng biến thành bùn đất, nên mới có thể tạo ra được một cái hố như vậy.
Trong lòng Chương Lâm nóng lên, hi vọng, đây chính là hi vọng!
Bọn họ có thể có ngày hôm nay, còn nhờ vào Giang Niệm, cuối cùng anh cũng đã từ trong tuyệt vọng leo ra, có càng nhiều càng nhiều lòng tin tin tưởng nhân loại bọn họ sẽ vượt qua đại nạn lần này!
...
Tần Việt tự nhiên cũng nhìn thấy, từ khi ở chỗ này của Giang Niệm kích phát ra được dị năng, hắn liền mỗi ngày đều đến, ban đêm cũng là trong xe tu luyện, không chỉ có hắn, liền ngay cả người đứng bên cạnh hắn cũng là như thế, nguyên bản có một số người chẳng có mục đích gì chỉ vì đi tìm kiếm che chở mà tập hợp lại, giờ phút này giống như có mục tiêu cùng hành động để cố gắng, liền ngay cả tình huống chiếm đoạt địa bàn, cướp đoạt lương thực đều giảm đi rất nhiều, phảng phất sau khi nhìn thấy hi vọng, trông thấy tương lai cũng không hoàn toàn là đường cùng.
Tần Việt lại một lần nhớ tới dáng vẻ tinh tế của người thiếu nữ kia, có thể có chuyển biến như bây giờ, nguyên nhân rất lớn phải nói đến công của cô gái này.
Cứ việc không có ai nói rõ, nhưng xác thực Giang Niệm đã trở thành một chúa tể ở đây, cô nói gì bọn họ cũng đều nghe theo. Bọn họ tôn kính cô, kính yêu cô, khi nói đến Giang Niệm đều là cung cung kính kính, cảm động đến rơi nước mắt, đương nhiên cũng có người nói cô ngốc đần độn, đem những cái cô biết đều nói thẳng ra, đây không phải là ngốc thì là cái gì?
Hắn cười lắc đầu, chính là vì có dạng đồ ngốc này, mới khiến cho hắn nhìn thấy hi vọng, cảm nhận được hi vọng đã đến.
Về phần Diêu Tiểu Duyệt, giao dịch đã kết thúc, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, vậy cô ta liền không có lý do gì mà ở lại tiểu đội của hắn. Hắn bây giờ nghĩ lại mới hiểu được, Diêu Tiểu Duyệt vì cái gì một mực tránh trong xe không xuống, ở trong tình huống tất cả mọi người đều bối rối không thôi, cô ta lại còn có thể an phận ngồi ở trong xe, còn bày biện ra bộ tư thái kia, chỉ sợ đã sớm biết về phương pháp tu luyện, vậy mà vừa vặn một chữ cô ta cũng chưa từng nói với hắn.
Loại chuyện muốn giấu dốt này hắn đương nhiên rõ ràng, chuyện bí ẩn như vậy cô ta không nghĩ nói cho người khác biết không có gì đáng trách cả, chỉ là đã chấp nhận quan hệ giao dịch giữa hai bên, hắn cho cô ta sự che chở, cô ta lại cất giấu bí mật nói với hắn là cái gì cô ta cũng không biết, liền một chút tin tức hữu dụng đều không lộ ra, vậy hắn cũng không có lý do gì mà tiếp tục bao dung cô ta, bảo vệ cho cô ta.
Mà lúc Tần Việt mời Diêu Tiểu Duyệt rời đi ngay sau đó, người thứ nhất phản đối không phải Diêu Tiểu Duyệt, ngược lại là Ngô Giang, “Anh Việt, anh nhìn xem một cô gái yếu đuối như Tiểu Duyệt, bên người lại không có người thân bạn bè, cô ấy có thể đi nơi nào chứ? Để cho cô ấy đi một mình, đây không phải là muốn giết chết cô ấy sao? Lại nói anh Việt, anh xem bây giờ phương pháp tu luyện chúng ta cũng đã có, anh kích phát ra dị năng hệ lôi, em cũng kích phát ra dị năng hệ phong, hiện tại đây không phải vừa vặn rất tốt sao?”
Diêu Tiểu Duyệt bảo đảm nói: “Anh Việt, thật xin lỗi, giống như em không có giúp được cái gì cho anh, nhưng em sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ tìm cách kích phát ra dị năng nhanh nhất, về sau em nhất định có thể giúp đỡ được anh một phần...”
Tần Việt sắc mặt bất động, lạnh lùng nói: “Lúc trước để cô ở lại vốn là một trận giao dịch, hiện tại giao dịch không có, tôi không có lý do gì mà để cô ở lại.”
Lý Minh nắm lại bả vai Ngô Giang: “Giang Tử, nghe anh Việt đi, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào.”
Ngô Giang tung cánh tay của Lý Minh ra, bất mãn nói: “Tớ biết, hiện tại anh Việt là đang bị Giang Niệm mê hoặc đến không biết nam bắc, anh ta chỉ muốn lấy được Giang Niệm, mỗi ngày đều đưa cái này đưa kia, Tiểu Duyệt không có giá trị lợi dụng, tự nhiên phải bị ném bỏ. Tớ liền sợ chờ đến lúc tớ không có giá trị lợi dụng, anh Việt có phải là cũng muốn đuổi tớ đi hay không?”
Trên mặt Tần Việt trầm xuống, liền ngay cả sắc mặt của Lý Minh cũng khó coi, vội nói: “Ngô Giang cậu là đang nói nhảm cái gì vậy hả, còn không mau xin lỗi anh Việt nhanh lên!”
Ba người bọn họ từ bé đã ở cùng nhau, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng đã rủ nhau khoác vai trốn học, cũng đã từng đánh nhau với những người khác, thời điểm cùng một chỗ lập nghiệp phải chịu thua thiệt không ít, cũng cùng một chỗ nghẹn ngào ăn đồ ăn, tự nhiên cũng không tránh khỏi có thời điểm nổi lên tranh chấp, nhưng như hôm nay trường hợp không ai nhường ai như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.
Ngô Giang cũng bị dọa một chút, lại kiên trì quay đầu ra, kiên quyết không chịu nhận lầm.
Tần Việt cười lạnh một tiếng: “Ngô Giang, chú ý lời của cậu nói, nếu như không có Giang Niệm, không chỉ không có anh của hiện tại, cũng không có cậu của hiện tại, cậu cho rằng cơ hội cậu được sở hữu dị năng là ai cho? Là Diêu Tiểu Duyệt, cái người đang đứng bên cạnh cậu sao? Diêu Tiểu Duyệt đã sớm biết về phương pháp tu luyện dị năng, nhưng cô ta có nói cho cậu một câu sao? Không có, cô ta không chỉ có một chữ đều không có xách ra, còn đem cậu trở thành đồ đần mà chơi đùa!”
Ngô Giang giật mình không tin nhìn về phía của Diêu Tiểu Duyệt, Diêu Tiểu Duyệt khoát tay nói: “Mọi người thật sự hiểu lầm, em là thật không biết, em chỉ là một người học sinh bình thường, làm sao có thể biết được những việc cao thâm như vậy chứ? Ngược lại em lại cảm thấy Giang Niệm rất khả nghi, đây mới là lúc bắt đầu của tận thế, ngay cả chính phủ cũng không biết tại sao tận thế lại xảy ra, cũng không tìm được phương pháp tu luyện, nhưng mà hết lần này tới lần khác cái gì Giang Niệm cũng đều biết, đây không phải là rất có vấn đề sao?”
Ngô Giang tưởng tượng ra thật đúng là như vậy, Giang Niệm vì cái gì biết nhiều chuyện như vậy? Cô rốt cuộc là ai?
Bỗng nhiên Tần Việt bổ một đạo thiên lôi đánh xuống, một chút không có nể mặt mũi đánh về phía Diêu Tiểu Duyệt, Diêu Tiểu Duyệt dù sao đã ở tận thế lăn lộn nhiều năm, cô ta biến sắc cực nhanh nhảy sang một bên, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, lại nhìn qua chỗ cô ta vừa đứng đã bị sét đánh thành một cái hố lớn màu đen!
Tần Việt nghiêm nghị nói: “Diêu Tiểu Duyệt, đừng nghĩ đến chuyện châm ngòi ly gián, thay đổi ánh mắt của người khác, bất luận Giang Niệm có bao nhiêu bí mật, cô ấy đều là người thứ nhất dám đứng ra ở cái thời loạn này để đoàn kết nhân loại, cô ấy phải chịu bao nhiêu nguy hiểm để đem những bí mật mà cô ấy biết để nói cho tất cả chúng ta biết, điểm này tôi sẽ không rõ ràng sao? Nếu nói ra, việc mà cô ấy làm thật sự rất can đảm cũng như cô ấy đã đủ tư cách để tất cả mọi người gọi cô ấy một tiếng cô giáo rồi. Những người vì tư lợi giống như cô đã có quá nhiều người, đạt được chỗ tốt còn chưa thấy đủ, cũng không hiểu đến chuyện có ơn phải báo, còn nghĩ muốn đào móc nhiều bí mật của người khác! Tôi cho cô biết, Giang Niệm là ân nhân của Tần Việt này, tôi ở một ngày, liền bảo vệ cô ấy một ngày!”
Lý Minh cũng đi trước một bước, đứng sau lưng Tần Việt, biểu lộ lập trường của anh. Không chỉ có Lý Minh, mấy người anh em khác cũng đi tới, đứng sau lưng Tần Việt một mặt bất mãn trừng mắt nhìn Diêu Tiểu Duyệt.
Người hơi có chút lương tâm, cũng sẽ không nói Giang Niệm không tốt, một khi nghe được có người nói Giang Niệm không tốt, đó chính là kẻ địch của bọn họ!
Diêu Tiểu Duyệt chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa uất ức không thôi, cái tên Tần Việt này cũng là đồ đần, coi như không có Giang Niệm, hắn cũng sẽ là cường giả trong tương lai, tại sao lại mắt mù coi Giang Niệm là thành ân nhân cơ chứ?
Ở bên kia mẹ của Tần Việt thấy bọn họ cãi vã, dồn dập đi lên phía trước khuyên can, bảo Ngô Giang xin lỗi Tần Việt, Ngô Giang lúc đầu rất chột dạ, nhưng anh ta cũng là một trong hai dị năng giả ở trong đội ngũ này, trừ địa vị tối cao của Tần Việt ra, thì anh ta cũng rất có tiếng nói ở đây, muốn anh ta xin lỗi, đây không phải là rất mất mặt sao? Anh ta lôi kéo Diêu Tiểu Duyệt muốn đi, lại bị một đạo sấm sét ngăn lại đường đi!
Tần Việt: “Ngày hôm nay Diêu Tiểu Duyệt nhất định phải rời đi, nếu ai dám ngăn đón, thì cùng Diêu Tiểu Duyệt cùng một chỗ xéo đi!”
Diêu Tiểu Duyệt bị sự ngoan tuyệt của Tần Việt hù dọa, lúc này lại cảm thấy vạn phần may mắn khi mình bởi vì sợ để lộ cũng không có đem tên của vị “Bắt nạt bạn bè” kia nói ra, bằng không thì bị Tần Việt biết cô ta cùng Giang Niệm có khúc mắc, chỉ sợ sẽ làm ra những chuyện càng quá đáng hơn!
Tình huống bây giờ như vậy, chỗ của Tần Việt cô ta là không tiếp tục ở lại được nữa.
“Tốt, anh Việt đã hiểu lầm em như thế, vậy thì em sẽ đi.”
“Tiểu Duyệt...”
Ngô Giang muốn kéo lại cô ta, lại bị Diêu Tiểu Duyệt nghiêng người tránh ra, quay người đi cũng không quay đầu lại, Ngô Giang quay đầu nhìn Tần Việt một chút, vô cùng lo lắng chạy theo.
Lý Minh nhìn Diêu Tiểu Duyệt cùng Ngô Giang lần lượt rời đi, lắc đầu, ở bên tai Tần Việt nhỏ giọng nói: “Lần này Giang Tử là bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc rồi, anh Việt anh đừng tức giận, Giang Tử sẽ nghĩ rõ ràng.”
Tần Việt ừ một tiếng: “Chú ý Ngô Giang một chút, cậu ta bị Diêu Tiểu Duyệt kia mê hoặc rồi.”
Nếu như không phải nhìn vào tình cảm bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thì làm sao hắn lại có thể tha thứ Ngô Giang lâu như thế? Những điều đúng đắn đều bày ở trước mặt Ngô Giang như vậy, nhưng cậu ta chính là không tin, còn tưởng rằng Diêu Tiểu Duyệt là đồ tốt lành gì!
Bên kia, Diêu Tiểu Duyệt trở lại trong xe, cô ta cũng không có thứ gì, cầm ba lô liền muốn rời khỏi, rốt cục Ngô Giang cũng đuổi theo đến, nói:
“Tiểu Duyệt, thật xin lỗi, lần này Tần Việt thật sự quá đáng rồi! Anh biết em không phải loại người như vậy.”
Diêu Tiểu Duyệt đã muốn đi, cũng không có nhiều ý nghĩ muốn dây dưa cùng Ngô Giang như vậy, huống chi trong tương lai bên người Tần Việt cũng không có sự tồn tại của người tên là Ngô Giang này, ngay cả Lý Minh cũng không biết sẽ chết ở cái góc nào, cô ta không cần thiết cùng người chết nói quá nhiều, chỉ thản nhiên ừ một tiếng nói mình muốn đi, ai ngờ đột nhiên cô ta lại nghĩ đến cái gì đó, lại nói: “Đúng rồi, cái người Giang Niệm kia vô duyên vô cớ dạy cho mọi người nhiều điều như vậy, em hoài nghi cô ta là có mưu đồ riêng, Tần Việt bây giờ đã bị Giang Niệm tẩy não, cái gì cũng đều hướng về phía cô ta, anh phải cẩn thận.”
Ngô Giang nhìn Diêu Tiểu Duyệt đi xa, chỉ cảm thấy vạn phần không muốn, lại vui vẻ vì trước khi đi cô ta còn nhớ đến việc nhắc nhở anh ta, đối với Tần Việt càng thêm bất mãn hơn.
Sau khi Diêu Tiểu Duyệt rời khỏi đội ngũ của Tần Việt thì không tiếp tục đi tìm một đội ngũ khác để nương tựa nữa, mà ngược lại cô ta lại là đi đến địa phương mà quân đội đang đóng quân, so ra mà nói, còn là quân nhân có tổ chức, có kỷ luật, đạt được tin tức cũng càng là chuẩn xác hơn, tìm đến chỗ bọn họ để nương tựa mới lầ quyết định an toàn nhất, huống chi bây giờ cô ta cũng đã kích phát ra dị năng hệ thủy, có dị năng ở trong tay, còn có cái gì có thể làm cô ta sợ cơ chứ?
...
Sau khi đường cao tốc được dọn dẹp xong, những người chờ lâu rốt cục cũng bắt đầu thu thập hành lý sắp xếp đồ đạc để lên đường, trước khi đi cũng chưa quên đến chỗ Giang Niệm nói lời tạm biệt, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue thuận tiện đưa chút lễ vật nho nhỏ, chính là một chút bánh kẹo còn có cả bánh quy, Giang Niệm rất ư là thất vọng sau đó lại khoát tay nói không muốn không muốn, dù sao mọi người cũng đã thanh toán xong hết từ lâu rồi, cũng đừng có lại đến đây cho cô những vật này khiến cho con tim bé nhỏ của cô bị tổn thương sâu sắc!
Thẩm Nhiên đi theo bên người Giang Niệm, nghiêm túc cự tuyệt những người đi đến đưa bánh kẹo cho họ, mặc dù đều là đồ tốt, cũng rất đáng tiếc, cậu đều muốn nhận hết để đưa cho chị Giang, nhưng mà chị Giang nói không muốn, vậy thì cậu cũng không nhận nữa.
Hành động này của Giang Niệm tự nhiên lại khiến cho mọi người dồn dập cảm khái, nói cô thật đúng là người thật đần lại thật ngốc nhưng cũng là một người tốt, hôm nay từ biệt, về sau coi như cô có muốn chút gì đó từ bọn họ thì cũng không tìm thấy người, nếu như tình huống bên ngoài càng ngày càng kém đi, vậy thì những đồ ăn này đều sẽ là vật cứu mạng!
Ngốc, là thật ngốc!
Giang Niệm thật sự là đặc biệt thích cậu nhóc Thẩm Nhiên này, hoàn toàn không phân phải trái đều hướng về phía cô, cậu đối với cô có một loại cảm giác sùng bái mù quáng, lại phát triển một chút, không chừng về sau có thể trở thành fan cuồng của cô! Là một mầm mống tốt.
Bởi vì thân phận đặc thù, lại làm ra cống hiến to lớn, Giang Niệm cùng nhóm người lớp trưởng là nhóm thứ nhất được lên đường, trước khi đi Tần Việt còn đặc biệt chạy đến cùng cô nói lời tạm biệt.
“Giang tiểu thư, hẹn gặp lại ở Đế Đô, nguyên bản anh muốn hộ tống em trên đường đi, nhưng mà anh phải đi cùng bạn bè của mình đi đón người nhà của bọn họ, bên cạnh em có người của Chương đội trưởng bảo vệ, hẳn là không có vấn đề gì, các em trên đường đi hết thảy phải cẩn thận, không được dễ dàng tin tưởng người khác, bây giờ thời thế rối loạn, trong lòng phòng bị người khác không thể không có. Em nhất định phải cẩn thận!”
Giang Niệm vỗ ngực cam đoan: “Anh yên tâm đi, tôi rất thông minh, sẽ không để bị người khác lừa gạt. Chính anh cũng phải cẩn thận đó, lòng người khó dò, anh cần phải phòng bị mọi điều có thể xảy ra, dù sao người xấu trên đời này vẫn có rất nhiều.”
Tần Việt cười cười, Giang Niệm không quan tâm đến chính cô, lại còn quan tâm lên hắn, đương nhiên hắn vẫn rất cao hứng: “Yên tâm đi, anh sẽ không có việc gì, em mới là người phải cẩn thận nhiều hơn, đạo lý mang ngọc có tội này em nên hiểu.”
Giang Niệm ừ một tiếng, nghĩ nghĩ lại nói: “Tần Việt, các anh đã muốn đi đón người, nếu như vậy thì để cho gia đình của các anh cùng chúng tôi cùng nhau đi đến Đế Đô đi, người già trẻ con nhiều như vậy mang theo rất không tiện, chờ sau khi bọn họ ở Đế Đô ổn định rồi, đến lúc đó các anh đón người về là vừa vặn có chỗ ở và ổn định hơn.”
Tần Việt sớm đã có quyết định này, trước đó vốn là muốn mọi người cùng đi tiếp đón người, là bởi vì thời cuộc rối loạn không cho phép bọn họ để người thân của mình ở lại chỗ này, cũng không ai có thể phó thác tin tưởng được, bây giờ thì lại khác, cao tốc đã được đả thông, lại cùng Giang Niệm cùng nhau lên đường, trên đường còn có không ít dị năng giả, có cả quân đội chăm sóc, như vậy tự nhiên không có gì thích hợp bằng. Bây giờ Giang Niệm nói đến, hắn tự nhiên là đồng ý, lại để lại mấy người anh em ở lại chăm sóc chú ý, hi vọng đoạn đường này có thể bình an không lo.
Giang Niệm lại nói: “Các anh sau khi đón được người, tốt nhất mau chóng hướng đến Đế Đô mà đi, tốt nhất có thể trước cuối tuần sau tới được Đế Đô, nếu như không đến kịp, trước hết cứ tìm địa phương nào đó an toàn mà tránh tạm, sau đó anh nhớ quan sát tình hình rồi mới quyết định.”
Tần Việt nói: “Về sau còn có biến cố gì sao?”
Chương Lâm cũng thật bất ngờ: “Giang tiểu thư, có phải cô đã nhận ra cái gì hay không?”
Giang Niệm ho khan một cái, không nghĩ tới bây giờ cô cũng có thể ra vẻ làm một thầy bói biết trước tương lai, ra vẻ cao thâm nói: “Chẳng lẽ gần đây khi mọi người tu luyện không có cảm giác được năng lượng ở chung quanh so với lúc ban đầu thì táo bạo hơn rất nhiều sao? Liền ngay cả năng lượng trong cơ thể cũng so với trước đó càng thêm sinh động, loại biến hóa này càng ngày càng rõ ràng, mặc dù không biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng loại cảm giác này rất không ổn, tôi lo lắng thật sự sẽ có đợt virus thứ hai bộc phát, chúng ta vẫn là phải cẩn thận thì tốt hơn.”
Tần Việt quả thật cũng có cảm giác này, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue chỉ là hắn tưởng rằng nguyên nhân là do cách thức tu luyện, căn bản không nghĩ tới còn có tầng này, Chương Lâm mặc dù vẫn đang tu luyện, nhưng anh còn không có kích phát ra được dị năng, cho nên tự nhiên không cách nào cảm thụ, nhưng bọn họ đều là vô điều kiện tin tưởng Giang Niệm.
Tần Việt cùng Chương Lâm liếc nhau, nói: “Được, chúng ta biết rồi.”
Thời điểm lên đường, Tần Việt không quá yên tâm mà nhìn Giang Niệm một chút, lại bắt lấy lớp trưởng cùng mấy người Thẩm Nhiên dặn dò không ít, liền ngay cả anh em của hắn hộ tống Giang Niệm đến Đế Đô cũng chưa thả qua, hắn chính là nhìn Giang Niệm ngây ngốc, cô đem tất cả những gì cô biết đến đều dạy cho bọn hắn, vậy mà cho cô đồ ăn cô lại không muốn, dễ dàng cho đi lại dễ tin người khác như vậy, lại còn dễ mềm lòng, đoạn đường này sẽ gặp được càng thêm nhiều người đáng thương, hắn sợ cô sẽ đem tất cả vật tư của cô đều lấy ra đưa cho người khác!
Mấy người lớp trưởng cùng Thẩm Nhiên đều cảm thấy lỗ tai của mình đều sắp nghe đến lên kén luôn rồi, rõ ràng Tần Việt nhìn cao lớn mạnh mẽ còn lãnh khốc lạnh lùng, tại sao bây giờ lại giống như một bác gái nhiều chuyện như vậy chứ, không chỉ có Tần Việt nói không ít, Chương Lâm bên kia cũng đã nói không ít, họ vội vàng đáp ứng vài tiếng, bảo tài xế nhanh lái xe.
Chương Lâm thấy Giang Niệm rời đi, vội vã trở lại trong đội, đem phát hiện của Giang Niệm báo cáo lên trên, để sớm làm dự định.
Tần Việt nhìn xe của Giang Niệm đi xa, khe khẽ thở dài một tiếng, dĩ nhiên hắn lại sinh ra một loại cảm giác bi thương giống như là ‘hôm nay từ biệt không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại’.
Lý Minh nói: “Anh Việt yên tâm đi, chờ chúng ta đón mọi người xong, lập tức đi đến Đế Đô để tìm cô giáo Giang!”
Tần Việt ừ một tiếng: “Đi thông báo cho các anh em, chuẩn bị xuất phát!”
Diêu Tiểu Duyệt trốn ở phía sau cùng, nhìn Giang Niệm đi xa, lại nhìn về phía Tần Việt, cô ta chuẩn bị đi theo Tần Việt đi đến thành phố B, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, cô ta nhớ kỹ, Tần Việt chính là ở thành phố B bị anh em của mình bán đứng, kém chút nữa chết không có chỗ chôn, từ một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa biến thành một người máu lạnh chân chính, hắn mặc dù đối với đàn em của mình rất tốt, phúc lợi phong phú, nhưng người có thể được hắn tín nhiệm lại ít càng thêm ít, hắn trở nên ăn nói có ý tứ, lãnh khốc vô tình, liền có người chết ở trước mặt hắn cũng sẽ không khiến cho hắn nhìn nhiều thêm một chút.
Lần này, cô ta tuyệt không thể để Giang Niệm đoạt trước.
...
Bảy ngày thời gian thoáng một cái đã qua, rốt cục đợt virus bộc phát lần thứ hai cũng đến.
Tần Việt, Lý Minh, Ngô Giang cùng mười ba người anh em ở thành phố B đón được cha mẹ cùng người thân của các anh em, chỉ là khi bọn họ tới thành phố B mới biết được, tình huống nơi này càng xấu hơn bọn họ nghĩ nhiều, bởi vì khống chế không được thoả đáng, có nhiều người bị lây nhiễm thành Zombie hơn, không ít người bị đuổi ra ngoài, hoặc là bị vây ở trong nhà không ra được cửa, mà Zombie trải rộng cả thành phố, mà vị trí mà bọn họ muốn đến cũng cực kì phân tán, bọn họ chia làm hai tổ, phí không ít khí lực mới đi vào được thành phố, đem người đón được, nhưng cũng làm trễ nải không ít thời gian.
Sau khi mọi việc tạm ổn định, thời điểm Tần Việt đang ăn một chiếc bánh bao cứng rắn, hắn rốt cục mới nhớ tới câu nói “Cuối tuần sau” mà Giang Niệm nói.
Hắn mãnh liệt kinh hãi, cùng lúc đó, sau lưng đột nhiên nhào tới một người, hướng tới cổ của cắn một cái.
Tần Việt không chút nghĩ ngợi, bỗng nhiên hướng về phía trước nhảy lên, trong tay lập tức nhấp nhoáng một đạo sấm sét!
“Đừng mà anh Việt!”
Tần Việt tập trung nhìn vào, thế mà lại là mẹ của Lý Minh biến thành Zombie!
... Làm sao lại có thể xảy ra việc như vậy?!
________________
Tác giả có lời muốn nói: quy củ cũ, a a kít.
__________________
Lâu lắm rồi mình mới quay lại. Hehe. Có ai giống mình không. Chán đến mức độ vác xe ra Hồ Tây lượn đúng một vòng sau đó hối hận luôn. =))) Và điều cuối cùng chính là "Happy birthday to me".