Trong phòng khách, Mễ Cao cửa hàng trưởng thấy Tô Tiểu Bạch do dự không chịu mở miệng nên trong lòng nóng nảy, vội cúi đầu chắp tay nói: “Tô tiên sinh, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến tính mệnh mấy huynh đệ của ta. Ta......”
Tô Tiểu Bạch quay đầu liếc mắt nhìn hắn một lát, sau đó cười thu lấy tượng gỗ này, nói: “Mễ Cao tiên sinh yên tâm, ta nhất định tận tâm tận lực đưa bức tượng gỗ này đến nơi an toàn.”
Xem ra tựa hồ tượng gỗ này có liên quan tới thân phận chân thật của Mễ Cao. Hắn giao Tô Vân cho Mễ Cao chiếu cố mấy ngày, coi như trả hắn số tiền đó cũng là thiếu ân tình, trước mắt không đáp ứng cũng không thích hợp lắm.
Hai người lại khách khí hai câu, chờ sau khi Mễ Cao dặn dò tượng gỗ kia phải giao cho ai, Tô Tiểu Bạch đứng dậy cáo từ, Hoài Đặc theo Tô Vân đi về phía Quang Minh thành.
Trước khi chuẩn bị đi hắn lại bị Dong Binh Công Hội tìm tới cửa. Người tới là John lão đầu, hắn nhìn qua Tô Tiểu Bạch, trong mắt thần sắc càng phức tạp.
Trước đó mấy ngày, hắn mới vừa tiếp đãi Tô Tiểu Bạch gia nhập Dong Binh Công Hội. Nhưng bây giờ Tô Tiểu Bạch đã trở thành truyền kỳ bên trong Dong Binh Công Hội, trở thành dong binh cấp S đủ để ghi danh vào sử sách.
Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Tô tiên sinh, đây là huy chương dong binh cấp S của ngày, ban thưởng 5000 vạn Tử Tinh cũng ở đây .”
Tiếp nhận đồ vật từ trong tay John lão đầu một mực cung kính, Tô Tiểu Bạch ngẩn người cười nói: “Làm phiền ngươi, ta hẳn phải tự tới tìm các ngươi mới đúng.”
Cũng không phải Tô Tiểu Bạch không hạ thấp tư thái xuống được, mà là thực sự hắn đã quên đi việc này.
“Mấy ngày gần đây nhất, hai tiểu hỗn đản Mary kia hình như đang tìm ngươi, nghe nói lại gây ra chuyện gì.”
John lão đầu thở dài, lắc đầu nói: “Nghe nói sự tình lần này không nhỏ, đồn rằng có người chỉ mặt gọi tên muốn tính mạng nàng......”
Nghe những lời này Tô Tiểu Bạch tất nhiên biết John có ý gì, nhưng hắn cũng không đáp lời, chỉ là phất phất tay nói khẽ: “Xin lỗi, John tiên sinh. Ta còn có chuyện phải chạy tới Quang Minh thành một chuyến.”
Nói đi hắn tung người lên ngựa Hoài Đặc theo Tô Vân cáo biệt với John.
Chuyện lúc trước hai người Mary bỏ lại Tô Vân, trong lòng của hắn vẫn còn nhớ. Cũng không thể nói hắn Hoài Đặc thù, mà là Tô Vân là trong lòng của hắn ranh giới cuối cùng, tuyệt đối không thể chạm vào.
Dọc theo đường đi khoái mã phi nhanh, mấy ngày gấp rút lên đường rốt cục đã đến Quang Minh thành.
Quang Minh thành này không hổ là thủ đô Saiya liên bang, khí phái xa hoa hơn thành nhỏ biên thuỳ lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Vì mặt trời chiếu lên hai tượng đá sư tử khổng lồ ngồi cạnh cửa thành ngân quang long lánh, ánh mắt sắc bén trông rất sống động nhìn chằm chằm vào mỗi một người đi qua cửa thành người, tựa hồ đang khoe khoang lực lượng của mình.
Trước mắt chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là sự tình của Mễ Cao. Dù sao chuyện này của hắn cấp bách, mà Jackson nhất tộc ở trong thành Quang Minh này cũng sẽ không chạy đi đâu cả.
“Tô tiên sinh, ta muốn ngươi giúp ta giao tượng gỗ này cho một thị nữ trong giáo đường. Nàng là một người hai mắt bị mù duy nhất ở đó, hẳn là rất dễ nhận biết. Về phần tên nàng là gì, trên thực tế ta cũng không rõ lắm.”
Trước đây Mễ Cao dặn dò cho hắn hai câu như thế, vậy là Tô Tiểu Bạch Hoài Đặc theo Tô Vân trực tiếp đi tới giáo đường.
“Chỉ có Quang Minh thần mới có thể cứu rỗi con người!”
“Quang Minh thần bảo hộ Liên Bang, một ngày tụng quang minh kinh chín lần sẽ có thể bảo vệ một thế bình an.”
Đi trên đường cái, Tô Tiểu Bạch có thể trông thấy không ít giáo sĩ truyền giáo đang tuyên dương tôn giáo của mình với người đi đường, đây là cảnh tượng mà tại nơi thành nhỏ biên thuỳ kia không nhìn thấy.
Nhưng người đi đường lại là mắt điếc tai ngơ đối với viẹc này, xem những truyền giáo sĩ này trở thành không khí, cười cười nói nói đi qua trước mặt bọn hắn.
Đón lấy ánh mắt nóng bỏng của đám truyền giáo sĩ, Tô Tiểu Bạch theo như bọn hắn mong muốn, tiến vào đại môn của một tòa giáo đường duy nhất trong thành Quang Minh này .
Giáo đường này căn bản không giống như là giáo đường của Quang Minh giáo, tín ngưỡng duy nhất của Saiya Liên Bang. Nơi này đã là cũ nát mười phần, đại môn bằng gỗ đã sắp không chống đỡ được, chớ nói chi là những cửa sổ không lọt gió kia.
“Vị tiên sinh này, ngài tới để cúng bái Quang Minh thần sao?”
Hắn mới vừa vào cửa, đằng sau đã có mấy truyền giáo sĩ trẻ tuổi hào hứng lên tiếng hỏi han.
Đã rất lâu không trông thấy gương mặt lạ đi vào toà giáo đường này , mấy truyền giáo sĩ kia tất nhiên rất hưng phấn.
“Không phải. Ta tới để tìm người .”
Tô Tiểu Bạch lắc đầu, nhìn truyền giáo sĩ sắc mặt hơi kinh ngạc kia cười nói: “Không biết trong tòa giáo đường này có một thị nữ hai mắt bị mù hay không ?”
“A, trong giáo đường quả thật có một thi nữ như thế. Mời ngài ngồi bên này, ta đi thông báo cho ngài một tiếng.”
Cho dù biết được Tô Tiểu Bạch tới để tìm người, truyền giáo sĩ này cũng lập tức khôi phục nhiệt huyết, lúc này chạy vào trong một lối nhỏ của giáo đường.
Hắn Hoài Đặc theo Tô Vân ngồi xuống đại sảnh chờ đợi.
Đại đường này cũng rất là trống trải, có thể được gọi là vật phẩm cũng chỉ có mấy hàng ghế cũ nát miễn cưỡng có thể ngồi được năm mươi người, cùng với tượng thần được lau chùi sáng bóng bóng loáng, nhưng cũng bởi vậy mà trở nên mặt mũi mơ hồ .
Tượng thần kia căn bản không có nửa phần linh khí, lại không có một chút một chút khí tức hương hỏa, nếu không phải được đặt trong giáo đường, sợ rằng sẽ bị người khác cho rằng đây chỉ là một pho tượng nam nhân phổ thông mà thôi.
Đây tuyệt không phải chuyện bình thường. Tín ngưỡng chi lực của tín đồ cũng là nguồn sức mạnh của yếu của thần, mà tượng thần tín đồ sùng bái cũng có yêu cầu nhất định .
Phẩm chất kém giống như bức tượng trước mắt là tuyệt đối không hợp cách, nếu như cúng bái bức tượng này, Quang Minh thần gì đó cũng không thu được tín ngưỡng chi lực trên người các tín đồ.
“Vị tiên sinh này, Julia tiểu thư tới.”
Lúc này truyền giáo sĩ đi tìm người kia cũng Hoài Đặc theo một thị nữ chạy về, từ xa đã la lên.
Tô Tiểu Bạch vội vàng Hoài Đặc theo Tô Vân đi nghênh đón, chỉ thấy được một thị nữ vóc người yểu điệu, tư sắc làm người hài lòng đứng trước mặt. Nàng quả thật là hai bị mắt mù, vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, nhưng cũng bởi vậy mà sinh ra mấy phần quyến rũ động lòng người, có chút khiến cho người động tâm.
Thị nữ hơi hơi há miệng tựa hồ muốn nói chuyện, đột nhiên thân thể nàng chấn động, lời vừa tới miệng lại nuốt vào .
“Vị này thật sự là cố nhân của ta, làm phiền ngươi.”
Đột nhiên nàng nghiêng người sang, chuẩn xác dùng hai mắt đóng chặt nhìn về phía truyền giáo sĩ kia cười nói.
Ý tứ trong lời này, truyền giáo sĩ lập tức minh bạch, hắn vội vẫy tay đi ra ngoài cười nói: “Nếu có gì cần ta hỗ trợ thì cứ mở miệng......”
“Vị tiên sinh này, mời ngươi đi theo ta.”
Lúc này đột nhiên ngữ khí thị nữ trầm trọng vội vàng hạ giọng nói một câu, sau đó xoay người sang chỗ khác vội đi về phía tượng thần trong giáo đường.
Đi theo nàng đến bên cạnh tượng thần, thị nữ đưa tay sờ trên tường, rất nhanh đã rang rắc, đè một khối gạch xuống. Theo cơ quan này được khởi động, ở bên phải trên vách tường lại ù ù xuất hiện một cửa vào thông đạo đen như mực.
“Tiên sinh, xin ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có ác ý. Chỉ là chuyện này can hệ trọng đại, đề phòng tai vách mạch rừng, chúng ta cần tìm một chỗ yên lặng.”
Thị nữ xoay người lại hướng về Tô Tiểu Bạch cúi đầu nói một câu, sau đó vội vội vàng bước một bước vào trong thông đạo.