Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1054 - Chương 1084. Đại Chiêu Đế Quốc

Chương 1084. Đại chiêu đế quốc
Chương 1084. Đại chiêu đế quốc

Liên Bang đế quốc không còn, như vậy sẽ không có ai tiêp tục tiến công đại chiêu đế quốc, đại chiêu đế quốc liền có thể nghỉ ngơi lấy lại sức!

Nhưng dù là như thế, Đại Chiêu đế quốc trải qua mấy năm đại chiến liên tục vẫn thiệt hại không nhỏ.

Ngàn vạn đại quân chôn vùi nơi biên cương.

Máu chảy thành sông.

Dân chúng bách tính lầm than.

Bên trong Lạc Nhật thành, khắp nơi đều là cảnh đổ nát thê lương.

Tô Tiểu Bạch theo cửa thành bước vào toà Lạc Nhật thành này, tướng sĩ trông coi hai bên cửa thành giống như không nhìn thấy Tô Tiểu Bạch, nhắm mắt làm ngơ cho hắn tiến vào.

Trong thành bách tính cũng không nhiều, khắp nơi đều có thể thấy được tướng sĩ mặc áo giáp .

Tô Tiểu Bạch nghiệm chứng thân phận bình dân xong cũng không dừng lại lâu, đằng không bay lên, thẳng tới sâu trong Đại Chiêu đế quốc.

Ở chỗ đó gần như không nhìn thấy bách tính qua lại.

Cách Lạc Nhật thành không xa, trong một khu rừng vắng vẻ.

Bảy, tám tên tướng sĩ mặc áo giáp đang liều mạng lao nhanh trong rừng, áo giáp trên thân loang lổ vết máu.

Nhưng mà bọn hắn không dừng lại chút nào, bởi vì ở hậu phương còn có một đội ngũ đang đuổi theo bắt bọn hắn!

“Công chúa, phía trước chính là trụ sở quan của Tam hoàng tử Lạc Vũ, chỉ cần chúng ta chạy trốn tới nơi đó là được cứu rồi!”

Một tướng sĩ máu me khắp người, trường đao cầm trong tay cũng đã gãy chỉ còn lại một đoạn, hắn đang lau mồ hôi trên trán, mở miệng nói.

“Tam hoàng huynh sao...... Trương Diệu ngươi nói chúng ta có thể chạy được sao......”

Bên cạnh hắn, một nữ tử cũng mặc áo giáp ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng phía trước nào có quân doanh gì đó, chỉ có sơn nhạc không nhìn thấy điểm cuối .

“Nhanh đuổi theo, đừng để cho bọn họ chạy, người đầu tiên giết Lục công chúa của Đại Chiêu đế quốc, thưởng vạn lượng hoàng kim !”

Sau lưng đột nhiên có tiếng rống giận truyền đến, sau đó chính là tiếng bước chân dồn dập.

Xem ra nhân số cũng không ít.

“Đám người này nhanh như vậy đã đuổi tới, công chúa, chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi, mau trốn, không thể bị những người này đuổi theo, nếu không chúng ta đều phải chết ở đây!”

Trương Diệu thấy thế sắc mặt đại biến, lập tức lôi Lục công chúa lao nhanh về phía trước!

“Bọn hắn ở ngay phía trước, chúng chạy không thoát được, người giết Lục công chúa sẽ được trọng thưởng!”

“Giết a! Cơ hội phát tài đang ở trước mắt, xem các ngươi có thể hay không nắm được hay không!”

“Xông lên a, giết a!”

Sau lưng vang lên tiếng la giết lần nữa, có trọng kim ban thưởng, những người kia lại càng giống như phát điên lên, băng băng lao tới.

Coi như Lục công chúa Trương Diệu Lôi không ngừng lao nhanh, nhưng mà khoảng cách với truy binh sau lưng vẫn đang không ngừng bị rút ngắn.

Mắt thấy không bao lâu nữa sẽ bị những người đuổi theo sau lưng kia bắt kịp.

Trương Diệu cắn chặt răng, đột nhiên dừng lại cước bộ, nắm chặt trường đao xoay người lại.

“Lục công chúa ngươi chạy mau, thuộc hạ dẫn người liều mạng với bọn hắn!”

Bảy tên tướng sĩ nắm trường đao, đứng tại chỗ chuẩn bị theo sau Trương Diệu cùng đại chiến truy binh.

Lục công chúa một đường lao nhanh, mũ giáp trên đầu cũng không biết rơi ở nơi nào, một mái tóc dài đen nhánh phiêu động theo gió , lúc này nghe vậy lập tức dừng bước lại.

Quay người vẻ mặt do dự nhìn về phía Trương Diệu.

Nàng rất rõ ràng lúc này bọn người Trương Diệu lưu tại nơi này chính đang dùng tính mệnh đổi cho nàng một chút thời gian chạy trối chết.

Vẻ mặt Lục công chúa không đành lòng.

Mà lúc này, truy binh sau lưng đã đuổi tới, trên trăm người áo đen tay cầm trường đao đang nhìn chằm chằm bọn hắn!

“Công chúa chạy mau, tìm được Lục hoàng tử, báo thù cho chúng ta!”

Sắc mặt Trương Diệu đại biến, biết không thể chậm trễ nữa, nếu không thì coi như bọn hắn lưu tính mạng lại, Lục công chúa cũng đừng hòng chạy thoát.

Lục công chúa thấy thế, mặc dù vẻ không đành lòng trên mặt càng nhiều, nhưng cuối cùng vẫn khom lưng thi lễ một cái, không tiếp tục nhìn mấy người Trương Diệu nữa, quay người lao nhanh lên phía trước.

Không chạy được bao xa, sau lưng đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.

“Hừ! chỉ bằng mấy tên phế vật như các ngươi còn muốn ngăn cản chúng ta, tự tìm cái chết!”

“Chúng tiểu nhân tiếp tục đuổi cho ta , tuyệt đối không thể để cho Lục công chúa chạy thoát!”

“Giết Lục công chúa, thưởng vạn lượng hoàng kim !”

Tiếng kêu chấn thiên vang lên khiến cho Lục công chúa đang liều mạng chạy trốn kia lập tức hiểu được, tất cả bọn người Trương Diệu đều chết hết.

Trong lòng nàng đau xót, sóng mũi chua chua, trong đôi mắt sáng tỏ tràn ngập lệ quang .

Trịnh Chỉ Nhụy không dám dừng lại nửa bước, nàng không muốn để cho mấy người Trương Diệu chết không có chút giá trị nào.

Nàng muốn đi tìm Tam hoàng huynh, Tam hoàng huynh mang LẠc Vũ quân, giết hết tất cả đám kia nghịch thần tặc tử sau lưng kia.

Báo thù thay cho mấy người Trương Diệu !

Thế nhưng tại nơi hoang dã sơn lĩnh này, Trịnh Chỉ Nhụy không chạy được bao xa đã lạc đường, căn bản không biết bây giờ mình nên chạy hướng nào, rốt cuộc quân doanh Tam hoàng huynh ở nơi nào.

Nhưng nàng lại càng không biết truy binh sau lưng đã đuổi tới chỗ nào, nàng không dám dừng lại nửa bước, chỉ có thể giống như là một con ruồi không đầu, hoảng hốt chạy bừa lên phía trước.

Thế nhưng mặc dù như thế, không chạy được bao lâu, Trịnh Chỉ Nhụy đã không chạy nổi rồi, chỉ có thể ngồi dưới đất thở hổn hển, phải nghỉ ngơi phút chốc.

Mà ngay lúc này, sau lưng nàng truyền tới từng đợt bước chân huyên náo dồn dập.

Trong lòng Trịnh Chỉ Nhụy lập tức khẩn trương lên, mặt biến sắc, không nghỉ ngơi được nữa, vội vàng giẫy giụa đứng dậy, quan sát chung quanh muốn chạy trốn.

Thế nhưng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này thì có chỗ nào để cho nàng ẩn thân?

Tìm nửa ngày cũng không tìm được một chỗ dung thân.

Trịnh Chỉ Nhụy gấp gáp, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi.

“Đại nhân, Lục công chúa kia ở phía trước!”

“Lên cho ta, trước tiên bắt nàng lại cho ta!”

Nhưng đúng vào lúc này, truy binh sau lưng đã phát hiện ra thân ảnh của Trịnh Chỉ Nhụy , lúc này liền nổi giận gầm lên một tiếng, hơn trăm người liều mạng lao đến.

Sắc mặt Trịnh Chỉ Nhụy đại biến, vội vàng xoay người muốn chạy.

Nhưng một nữ nhân sao có thể là đối thủ của nam nhân?

Cho dù là sức mạnh, hay là tốc độ chạy trốn.

Không chạy được mấy bước, Trịnh Chỉ Nhụy đã bị đuổi kịp, bao vây!

Nhìn hơn trăm tên nam tử áo đen tướng mạo dữ tợn trước mặt, Trịnh Chỉ Nhụy sợ hãi lui lại, không cẩn thận vấp ngã trên mặt đất.

“Ha ha, Lục công chúa ngươi sao không chạy nữa? Chạy đi!”

Nàng đang chuẩn bị giẫy giụa đứng dậy, lại có một thân ảnh đi đến trước mặt nàng, lập tức lôi nàng dậy, cười nhạo nói.

Trịnh Chỉ nhụy liều mạng giãy dụa, nhưng căn bản không có cách nào rung chuyển tráng hán này.

“Thả ta ra, các ngươi thả ta ra!”

“Thả ra ngươi? Ngươi đáng giá tới 1 vạn lượng hoàng kim đó, sao có thể thả ra ngươi đây!”

Tráng hán nhìn Trịnh Chỉ Nhụy từ trên xuống dưới , mặc dù liên tục chạy trốn, trên thân còn mặc áo giáp, nhưng mà thân thể thướt tha ngây thơ, ngũ quan xinh xắn lại không cách nào che giấu được.

“Không nghĩ tới chúng ta lại bắt được Lục công chúa Đại Chiêu đế quốc, hơn nữa còn rất xinh đẹp.”

Hai mắt tráng hán sáng lên.

“Vừa vặn ngươi sắp phải chết, vậy thì trước hết để cho ta sung sướng đi!”

Nói xong hắn trực tiếp vứt Trịnh Chỉ nhụy trên mặt đất, bắt đầu cởi quần áo, căn bản vốn không quan tâm bị trăm người đang vây xem.

Trịnh Chỉ Nhụy phát hiện ánh mắt làm cho người nôn mửa của tráng hán này, trong lòng phát lạnh.

Thân là hoàng thất Đại Chiêu đế quốc, ngay cả cận kề cái chết cũng không thể bị vũ nhục!

Trong lòng Trịnh Chỉ Nhụy thê thảm, thậm chí hắn đã quyết định, nếu như người này muốn vũ nhục nàng, nàng sẽ cắn lưỡi tự vận.

“Lão đại đầu tiền, ngươi xong việc liền để cho các huynh đệ cũng thoải mái một chút!”

“Yên tâm, ta xong việc sẽ lập tức cho các ngươi!”

Tráng hán cười lạnh dữ tợn , nhào về phía Trịnh Chỉ nhụy trên đất.

Hết chương 1084.
Bình Luận (0)
Comment