Kha Chấn Thiên nghe vậy cười lạnh, đều là Độ Kiếp hậu kỳ mà người này lại dám kiêu ngạo ở trong di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ như thế.
Đừng nói hắn thực sự cho là với ba người bọn họ có thể giết được ba yêu bọn ta chứ?
“Nực cười, xem ra ngươi vẫn chưa nhìn rõ tình hình, các ngươi có ba người, chúng ta cũng có ba người, ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy có thể giết được ba người chúng ta.”
Kha Chấn Thiên hai tay lật một cái, ngọn đèn Thanh Đồng trong tay đột nhiên biến mất sau đó chỉ thấy một cái chuông màu xanh xuất hiện trong tay hắn.
“Bổn tọa xin được lĩnh giáo chiêu thức của nhân loại các ngươi.”
Lúc này Kha Chấn Thiên mới cảm thấy lúc trước mình mời Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng cùng đi vào di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ này là một lựa chọn vô cùng chính xác.
Nếu không một mình mình đối mặt với ba người này, chỉ sợ thật sự phải giao tất cả vật trong người ra mới có thể bảo toàn một mạng.
“Ngông cuồng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã như vậy bổn tọa sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút xem cái gì mới là chênh lệch thực lực thật sự.”
Nói xong Lý Trường Hoa cười nhạt, tay lật một cái, một thanh trường đao xuất hiện ở trong tay.
Mặt trời chiếu rọi xuống trường đao lóe lên tia sắc bén lạnh lẽo.
“Chém!”
Lý Trường Hoa cầm trường đao giậm chân tại chỗ phi về phía trước, chớp mắt đã đi tới trước mặt Kha Chấn Thiên.
Trường đao giơ lên chém mạnh một cái về phía Kha Chấn Thiên.
Lưỡi đao sắc bén, một ánh đao thật lớn chém mạnh ra, ập xuống bao phủ Kha Chấn Thiên ở bên trong! Ánh đao vô cùng sắc bén, ẩn chứa sức mạnh rất khủng bố. Kha Chấn Thiên thấy thế không dám chần chờ vội vàng rung chiếc chuông trong tay, đinh linh linh. Theo tiếng chuông thanh thúy vang lên, một quầng sáng màu xanh biếc xuất hiện ở trên người hắn.
Oanh! Trường đao hạ xuống đập vào quầng sáng màu xanh biếc kia phát ra tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ mở ra ánh đao cuồng bạo đánh mạnh ra bốn phía xung quanh.
Nháy mắt, lấy hai người làm trung tâm núi rừng xung quanh từng mảng đổ xuống!
Lý Trường Hoa thấy một đao này không có hiệu quả, nhe răng cười một tiếng hai tay cầm chuôi đao, lại huy động chém ra từng đạo ánh đao.
Ánh đao sắc bén, hào quang cao ngất, chỉ chốc lát đã bao phủ cả trời đất, sau đó hóa thành một đại trận ở trên không trung.
Một đại trận được tạo thành hoàn toàn từ ánh đao, trực tiếp bao phủ Kha Chấn Thiên ở bên trong.
Cảm nhận được vị trí của đại trận, ánh đao mạnh mẽ giống như muốn chém bay tất cả mọi thứ.
Sắc mặt Kha Chấn Thiên ngưng trọng, hai tay huy động, trên bầu trời xuất hiện một đóa hoa sen, hoa sen liên tục ngưng tụ lại ở trên không trung rất nhanh đã hóa thành một đại trận.
Sau đó Kha Chấn Thiên tiếp tục rung rung chuông trong tay, tiếng chuông thanh thúy phát ra những tia sáng màu xanh biếc chui vào đại trận hoa sen kia.
Đại trân hoa sen lâp tức tăng vọt, hóa thành một đóa hoa sen thật lớn nghênh đón lấy kiếm trận ở trên không trung.
Mặt khác lúc này, Triệu Thanh Sơn với Kim Sí Đại Bằng đại chiến cũng bước vào lúc gay cấn, ánh sánh màu vàng liên tục va chạm phát ra tiếng nổ mạnh long trời lở đất, năng lực linh lực vô cùng vô tận đang đánh mạnh ra xung quanh.
Bốn người chiến đấu làm cho di tích Cửu Vi Thiên Hồ vốn yên tĩnh, phong cảnh như tranh xuất hiện thay đổi lớn, lúc trước rừng núi cây cỏ mọc thành bụi nay đã bị càn quét một mảng lớn.
Khắp nơi đều là cây cổ thụ chọc trời bị nhổ tận gốc đổ xuống một bên.
Trong khi bốn người chiến đấu thì Trương Thiệu với Hổ Sát đang quan sát cuộc chiến, đồng thời đứng đối diện giám thị để đối phương không thể ra tay đánh lén.
Mà sáu người này lại không phát hiện ra di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ bắt đầu xuất hiện rất nhiều chỗ không đúng.
Phía dưới mặt đất đang liên tục chấn động nhỏ, giống như có thứ gì đó ẩn sâu dưới lòng đất đang muốn phá ra ngoài.
Oanh!
Lại một trận va chạm mạnh bùng nổ ra, linh lực cuồng bạo đánh mạnh ra bốn phía.
Đại trận hình thành từ hoa sen với ánh đao va chạm mạnh, tia sáng màu xanh với ánh đao sắc bén liên tục đánh mạnh ra bốn phía xung quanh.
Làm cho di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ vốn đã bị tổn hại nặng lại tăng thêm một vết thương lớn hơn.
Đất đai cũng bị lột một tầng thật dày, bụi đất bay mù mịt.
Đại trận ánh đao với đại trận hoa sen va chạm trên không trung sau đó dần dần tan biến.
Lúc Kha Chấn Thiên với Lý Trường Hoa chuẩn bị động thủ tiếp thì thân hình hai người đột nhiên run lên, nhanh chóng nhìn về phía này.
Hai người chau mày, trong mắt đầy nghi ngờ.
Giống như trong lòng đất cất giấu thứ gì đó vô cùng khủng bố vậy.
“Nghiệt súc, hôm nay bổn tọa phải giết chết ngươi.”
Mà Triệu Thanh Sơn cầm trượng dài liên tục huy động ra cột sáng quật mạnh lên người Kim Sí Đại Bằng.
Kim Sí Đại Bằng vỗ vỗ hai cánh, bộc phát ra đạo kình phong cuồng bạo, trong mắt hào quang bắn ra bốn phía, cũng có những tia sáng bắn nhanh ra va chạm với cột sáng đang đánh tới.
Hai cái va chạm phát ra tiếng nổ mạnh long trời lở đất, linh lực vô cùng vô tận đánh mạnh ra xung quanh.
Đúng vào lúc một người một chim đang chiến đấu kịch liệt thì đột nhiên đồng thời dừng tay, giống như có hẹn trước cùng nhìn xuống dưới.
“Đây… Là tình huống gì?”
Trương Thiệu với Hồ Sát đang xem cuộc chiến cũng biến sắc, cùng nhìn xuống phía dưới mặt đất. Lúc sáu người đều đang chau mày chần chờ nhìn xuống phía dưới thì đột nhiên mặt đất phía dưới bắt đầu chấn động mạnh lên!
Phanh!
Dưới mặt đất đột nhiên có một cái tượng đá thật lớn vọt lên.
“Đây là thứ gì vậy?” Trương Thiệu biến sắc, vẻ mặt ngưng trọng nhìn tượng đá này.
Tượng đá được điêu khắc cẩn thận, nhìn rất sống động, trong tay còn cầm một thanh trường thương.
Lúc tượng đá vừa xuất hiện mọi người lập tức phóng ra thần thức tra xét.
Lại phát hiện linh lực trong tượng đá bắt đầu khởi động, hơn nữa cảnh giới còn không thấp!
Khoảng Pháp Tướng đỉnh phong!
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Đúng lúc này, trên mặt đất đột nhiên truyền đến những tiếng nổ mạnh liên tiếp, từng pho tượng đá nữa lại từ dưới mặt đất vọt lên.
Những pho tượng đá này giống với pho tượng đá trước đó, đều có cảnh giới Pháp Tướng đỉnh phong, hơn nữa trong tay mỗi pho tượng đều có binh khí được làm từ tảng đá.
Trường thương, đao kiếm, hoặc cung nỏ!
“Đây là thứ gì vậy!”
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng nhìn tượng đá liên tục nhảy ra vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Kha Chấn Thiên.
Chớp mắt trên mặt đất đã có hơn vạn pho tượng đá.
“Đây… Nghe đồn hình như là người giữ mộ di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ.”
Kha Chấn Thiên vẻ mặt cũng âm trầm, giống như nhớ ra cái gì đó, cảm nhận được ánh mắt của Triệu Thanh Sơn với Trương Thiệu đều dừng ở trên người mình, do dự mở miệng nói.
“Người giữ mộ?”
Mọi người kinh ngạc hô lên, liếc nhau
Cửu Vĩ Thiên Hồ thật có bản lĩnh, lại có thể để lại nhiều pho tượng Pháp Tướng đỉnh phong ở trong di tích như vậy.
Nếu thả hơn vạn pho tượng đá này ra, nhất định có thể càn quét sạch tất cả thế lực.
Oanh!
Đột nhiên lại vang lên một tiếng nổ mạnh.