"Đều giải quyết xong rồi."
Tô Tiểu Bạch vỗ vỗ tay, nói như thế. Kha Sương Kha Tuyết thấy thế, cũng đều nhìn lại đây. Vẻ mặt của các nàng đều vô cùng cảm thán.
"Ai."
Kha Sương bùi ngùi nói: "Những hủ thi kia đã tinh lọc rồi, đúng không? Hy vọng bọn họ sẽ được an giấc ngàn thu."
"Đương nhiên."
Tô Tiểu Bạch chậm rãi nói: "Cho dù là Thi cốt đạo nhân hay là đám hủ thi kia, đều không thể tạo được sự uy hiếp được nữa."
"Vậy, chúng ta còn tiếp tục tiến về phía trước nữa không?"
Kha Tuyết nghi hoặc mở miệng dò hỏi: "Hay là chúng ta phải ở đây nghỉ ngơi?"
Tô Tiểu Bạch lâm vào trầm tư, sau một lát, mở miệng nói:
"Chuyện này, cứ nghỉ ngơi đã. Ta cảm thấy đêm nay hẳn là sẽ không có người tấn công chúng ta nữa đâu."
"Vậy được."
Kha Sương Kha Tuyết nghe xong, nói: "Chúng ta sẽ được an toàn ở đây sao?"
"Ta thấy cũng đủ an toàn."
Tô Tiểu Bạch trả lời: "Cho nên chắc là sẽ không thành vấn đề"
"Hy vọng là như thế."
Kha Sương Kha Tuyết thở dài: "Nếu lại có người tấn công nữa, thì cũng đúng là không chịu nổi."
"Ừ."
Tô Tiểu Bạch nghe vậy, cười khổ: "Không sao đâu, không cần quan tâm nữa. Kha Sương Kha Tuyết, chúng ta đi. Đổi chỗ khác nghỉ ngơi."
"Không cần cái động này nữa sao?"
Kha Tuyết hỏi: "Ta cảm thấy bên trong rất thoải mái mà."
"Dù sao thì cũng nên thay đổi vị trí, nếu không thì sẽ luôn có cảm giác lại có người lập tức tìm đến đây."
Tô Tiểu Bạch thở dài, nói: "Đổi chỗ khác nghỉ ngơi, chắc là sẽ được an toàn."
"Ngươi đấy, đây chắc là dựa vào tâm linh mà thôi."
Kha Sương cảm thấy nếu làm như vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì thì cũng chỉ biết cười khổ mà thôi. Nhưng mà, ba người vẫn thay đổi vị trí, nếu như bọn họ không một nơi khác thì cũng chẳng còn cách nào tốt hơn cả.
Hiện giờ cách mà làm giảm xác suất bị kẻ địch phát hiện thì gần như chỉ còn có mỗi cách này mà thôi. Còn về việc nó có đáng tin hay không thì còn cần phải suy nghĩ thêm.
Tô Tiểu Bạch cảm thấy cách này rất đáng tin. Mà Kha Sương Kha Tuyết lại không nghĩ như vậy.
Đương nhiên, sự thật đã chứng minh, bọn họ vẫn có thể bình an nghỉ ngơi đến bình minh. Sau khi đổi một cái động khác để nghỉ ngơi, một đêm không có việc gì xảy ra.
Không có bất kỳ kẻ nào đến kiếm chuyện.
Cho nên, sau khi ngủ dậy, Tô Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng bùi ngùi.
Bởi vì nằm ngủ ở một nơi như vậy, thật sự là đủ khiến cho người ta cảm thấy sau lưng nhứt mỏi. Mặt đất quá cứng.
Cũng không có gối để gối đầu.
Kể cả người tu tiên cũng sẽ để ý đến những việc này.
Dù sao thì việc nghỉ ngơi có tốt hay không lại vô cùng quan trọng. Trực tiếp ảnh hưởng đến sức chiến đấu sau này.
Phải biết rằng, tiếp theo sao đây, bọn họ sẽ phải liên tục chiến đấu.
Sự têu hao thể lực lớn như vậy cộng thêm nhịp độ chiến đấu liên tục như vậy, tuyệt đối sẽ khiến cho người ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Lúc này, nếu được nghỉ ngơi thoải mái một lúc thì sẽ có hiệu quả rõ rệt.
Điều này có thể làm cho bọn họ bắt đầu chiến đấu với kẻ địch đầu tiên với trạng thái tốt nhất, và cũng sẽ không mệt mỏi quá độ khi đánh trận cuối cùng.
Tất cả những điều này đều là những chi tiết mà vô cùng đáng để chú ý đến. Ít nhất đối với Tô Tiểu Bạch là như thế, không sai. Hắn đều suy nghĩ về mọi chuyện chu đáo vẹn toàn như vậy.
Chỉ có chuyện mà ngươi không thể nghĩ ra được, chứ không có chuyện nào mà Tô Tiểu Bạch chưa từng nghĩ đến.
Sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi, tuy rằng giấc ngủ cũng chẳng được thoải mái cho lắm, nhưng cũng hơn xa việc không được ngủ.
Tô Tiểu Bạch vặn eo, nhìn lối vào Ma Vực hiện ra dưới ánh mặt trời, trong lòng tràn ngập kiên định. Hắn phải đi giải quyết thù hận rồi!