Trong lòng Tô Tiểu Bạch lại càng kinh hãi.
Yêu ma mà Thanh Phong thánh nhân nuôi dưỡng đúng là danh xứng với thực, rất lợi hại, thủ đoạn của nó còn lợi hại hơn Thanh Phong thánh nhân.
“Mặc kệ, liều mạng, ta nhất định phải đoạt được pháp bảo này, không thể để nó rơi vào tay của ngươi.”
Miệng Tô Tiểu Bạch gầm lên một tiếng, bảo kiếm trong tay khua điên cuồng, liên tục thi triển ra các loại công kích thần thông hướng về phía mãng xà.
Công kích của Tô Tiểu Bạch giống như gãi ngứa cho mãng xà, không có tác dụng gì.
“Tô Tiểu Bạch, mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh nhưng muốn chiến thắng mãng xà của ta còn kém xa lắm. Ngươi nghĩ là thực lực của những yêu thú kia có thể đánh đồng với yêu ma của ta sao? Đúng là nực cười.”
Thanh Phong thánh nhân nhìn dáng vẻ giãy giụa của Tô Tiểu Bạch, không nhịn được cười lạnh. Theo hắn thấy hành động của Tô Tiểu Bạch là đang tự tìm chết.
“Hừ yêu ma này của ngươi rất mạnh, đúng là ta không thể chiến thắng được, nhưng mà dù có chết ta cũng không để những yêu ma này của ngươi có được vị trí này, hôm nay ngươi sẽ phải trả giá đắt.”
Tô Tiểu Bạch lạnh lùnh nhìn chằm chằm Thanh Phong thánh nhân, trong mắt tràn đầy sát khí, trên người phát ra hơi thở sát phạt còn đậm hơn vừa rồi.
Ánh mắt Thanh Phong thánh nhân híp lại, lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Bạch, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng: “Ngươi đã u mê không tỉnh ngộ như vậy thì ta cũng chỉ có thể tiễn ngươi một đoạn.”
“Vậy sao? Ta đang chờ ngươi đây. Ta muốn giết ngươi, báo thù cho sư phụ ta.” Tô Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tìm chết.”
Thanh Phong thánh nhân nghe Tô Tiểu Bạch nói vậy, ánh mắt trợn trừng như có thể bắn ra hai cột sáng.
Nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bạch, sâu trong đôi mắt có một tia sát ý lạnh như băng.
Ngay sau đó, Thanh Phong thánh nhân hơi vẫy tay thu lại tấm lưới khổng lồ, con mãng xà lớn kia lập tức hóa thành một con giao long to lớn bay lên.
Đánh về phía Tô Tiểu Bạch, mỗi một chiếc răng của mãng xà đều tỏa ra những đạo kiếm khí rất sắc nhọn, kiếm khí dày đặc phóng về phía Tô Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch.”
Các trưởng lão nhìn thấy cảnh này lập tức thay đổi sắc mặt, không nhịn được hét lớn, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và bi thương.
“Hừ, muốn làm tổn thương Tiểu Bạch, phải hỏi bảo kiếm trong tay bổn tọa có đồng ý hay không trước.”
Dương Kỳ thấy cảnh này hừ lạnh, cổ tay vừa lật trong tay hắn lập tức xuất hiện một cây đại kỳ (cờ lớn) màu đen, một làn sương mù màu đen tỏa ra bao phủ cây đại kỳ.
Cây đại kỳ dưới sương mù đen bao phủ nhanh chóng biến lớn, chớp mắt đã cao hơn ba trượng.
Dương Kỳ nắm trong tay thanh đao màu đen, chém giết ra xung quanh.
Trong phút chốc, vang lên tiếng đại đao cắt qua không khí, một đạo lại một đao, giống như lưỡi dao hắc ám từ trên trời hạ xuống quét về phía mãng xà kia.
Mãng xà cảm giác được nguy hiểm trí mạng dưới uy hiếp của lưỡi dao hắc ám, tòan bộ đều chạy hết, không dám tới gần gốc cây đại thụ kia nữa.