Cho nên hắn không tin Tô Tiểu Bạch sẽ mạnh hơn hắn.
Nhưng mà Tô Tiểu Bạch lại là một thiên tài luyện dược, cho nên dù không muốn nhưng Thanh Phong thánh tử vẫn phải thừa nhận trình độ luyện đan của Tô Tiểu Bạch mạnh hơn hắn.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ đi từng bước một, nếu các ngươi cần đan dược có thể đến cửa hàng tìm ta, ta nhất định sẽ cung cấp đủ đan dược cho các ngươi.”
Nói xong Tô Tiểu Bạch không để ý đến Thanh Phong thánh tử xoay người ra khỏi phòng đấu giá. Mà đám Thánh Đế thấy vậy cũng đuổi theo bước chân của Tô Tiểu Bạch.
Bọn họ biết nếu để Tô Tiểu Bạch rời khỏi phòng đấu giá thì hy vọng lấy được viên Thanh Linh Đan thất phẩm của bọn họ cũng tan biến.
Thanh Phong thánh tử nhìn đám người Tô Tiểu Bạch, nhưng không đuổi theo, mà thầm nói trong lòng: “Hừ, để ta xem, ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu, chờ ta chiếm được Thánh Linh Đan thất phẩm nhất định sẽ giẫm đạp ngươi, sau đó nhục nhã ngươi.”
Mà đám người vây xem trong phòng đấu giá vẫn nghị luận nhiệt tình về cuộc đàm phán của đám người Tô Tiểu Bạch, cho nên khi Tô Tiểu Bạch rời khỏi phòng đấu giá.
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bọn họ, mà nhìn thấy bộ dạng của đám người Tô Tiểu Bạch, nhóm người vây xem cũng bắt đầu suy đoán.
“Uy, những người này là ai? Hình như bọn họ không tham gia đấu giá, sao lại tranh đoạt Thánh Linh Đan thất phẩm với đám người Thanh Phong thánh địa?”
“Ai biết được, có lẽ là gian tế do thánh địa này phái tới?”
“Mặc kệ là thánh địa nào, tóm lại những người này cũng không mang đến thứ gì tốt cho bọn họ. Hơn nữa các ngươi có thấy không, đám thánh tử thánh địa kia nhìn thấy thánh tử này đều rất cung kính.”
“Nhưng khi nhìn thấy thánh tử của bọn họ thì đều làm vẻ mặt khinh thường, xem ra địa vị của thánh tử Thanh Phong thánh địa trong lòng bọn họ cũng không quan trọng lắm.”
“Ha hả, cũng chưa chắc, mà thôi đi, cho dù bọn họ là thánh tử thánh địa nào thì chúng ta cũng không trêu chọc được, cho nên chúng ta đừng quan tâm, để tránh chuốc họa vào thân.”
“Ai, các ngươi nói xem, có khi nào bọn họ tới phá đám không?”
Tô Tiểu Bạch nghe hai nữ tử Thánh Đế nói vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt hiện lên một tia trào phúng, sau đó dẫn bằng hữu biến mất trong đám người.
“… Ha ha ha.”
Nữ tử kia nhìn thấy đám người Tô Tiểu Bạch rời khỏi thì không nhịn được cười ha ha.
Mà nam tử Thánh Đế khác cũng thoải mái cười ha ha. Hơn nữa trên mặt họ đều lộ ra nụ cười đắc ý, giống như nắm chắc phần thắng.
Bọn họ biết rõ, trong đám Thánh Đế bọn họ ngoại trừ thánh tử của Thanh Phong thánh địa thì mạnh nhất là Thanh Phong thánh chủ. Hơn nữa lúc này danh vọng của Thanh Phong thánh chủ ở Cửu Châu đại lục rất cao.
Uy danh của hắn cũng không ai sánh bằng, cho nên ở Thanh Phong thánh địa, các nhóm Thánh Đế khác cũng không dám tùy tiện đắc tội với Thanh Phong thánh chủ bởi vì đắc tội với hắn sẽ phải trả giá lớn.
Mà ở ngoài phòng đấu giá, đồng đội của Tô Tiểu Bạch đang nhìn Tô Tiểu Bạch đầy cảm kích. Bởi vì hắn cũng nhìn thấy gương mặt dữ tợn vừa rồi của Thanh Phong thánh chủ.