Thánh tử Thanh Phong thánh địa lại mở miệng nói, hắn vừa nói vừa đi từng bước đến gần Tô Lăng Vân, hắn đi rất nặng nề.
Tô Lăng Vân nhìn thánh tử Thanh Phong thánh địa đi từng bước về phía mình, lông mày nhíu càng sâu, hai tay nắm chặt.
Hắn đã cảm nhận được luồng sát khí cuồng bạo trên người đối phương, trong người hắn một cỗ sát ý đang sôi trào mãnh liệt, giống như một ngọn lửa đang bừng cháy hừng hực.
Hơn nữa theo thời gian trôi, ngọn lửa càng ngày càng lớn.
Ánh mắt Tô Lăng Vân đột nhiên bắn ra một tia sáng lạnh quyết liệt, hắn đưa tay lên nắm lấy chuôi kiếm bên hông. Tô Lăng Vân biết, mình phải tiếp tục kiên trì.
Hắn biết, tình huống hiện tại rất gay gắt, các huynh đệ của mình đang bị yêu thú công kích, nếu giờ mình lùi bước thì độ nguy hiểm của họ sẽ tăng cao.
“Tiểu tử, đừng phản kháng, ngoan ngoãn đi theo ta!”
Thánh tử Thanh Phong thánh địa kia nhìn Tô Lăng Vân, bộ dạng như đã nắm chắc phần thắng, hắn vung tay lên, lạnh giọng nói.
“Hừ! Ngươi đừng hòng!”
Tô Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn đường đường là một nam tử hán, nếu cứ như vậy bị để đối phương bắt được, thì sau này mình còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa, hơn nữa hắn tin nếu hôm nay mình đầu hàng như vậy thì về sau ở trên thế giới này, các huynh đệ của mình cũng mất uy tín thậm chí còn bị người ta chế giễu.
“A a, ngươi muốn tìm chết như vậy thì ta cũng không ngăn cản.”
Thánh tử Thanh Phong thánh địa kia nở nụ cười lạnh, sau đó hắn giơ tay lên, đánh ra một chưởng? Chuẩn bị đập Tô Lăng Vân thành thịt nát.
Mà Tô Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh Tô Lăng Vân bắt đầu hành động, hắn nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy áo của thánh tử Thanh Phong thánh địa, sau đó trực tiếp xách hắn lên.
“Đâu!”
Tên thánh tử Thanh Phong thánh địa kia bị Tô Tiểu Bạch nhấc lên không trung, cảm giác được một trận đau đớn hít thở không thông. Hắn không ngờ mình lại bị đánh ngã trong tay một tiểu hài tử mười sáu mười bảy tuổi.
“Tiểu tử, ngươi muốn chết à!”
Khuôn mặt thánh tử Thanh Phong thánh địa vặn vẹo, trong mắt cũng hiện lên một tia tàn nhẫn.
Hắn không chút suy nghĩ giờ tay lên đánh ra một chưởng.
“Oanh!”
Lúc thánh tử Thanh Phong thánh địa vừa giơ tay lên chuẩn bị đánh Tô Tiểu Bạch thì hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh to lớn.
Từ cổ tay hắn truyền đến trong cơ thể, sau đó hắn cảm giác thân thể mình như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn, hơn nữa những con kiến kia còn theo mạch máu chui vào trong xương cốt, đau đơn kịch liệt làm cho hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, cả người hắn bay ra phía sau, cuối cùng đập mạnh trên mặt đất tạo thành một cái hố lớn, cánh tay và chân đều biến dạng, hơn nữa cả người hắn đã mất đi năng lực chiến đấu.
Cộng thêm cánh tay hắn đã gãy hoàn toàn, có thể cả đời này cũng không lành lại được nữa.