Tuy rằng Thông Hỏa Thú nhìn qua không mạnh, nhưng cũng rất khó bắt, càng làm người ta khó mà đề phòng được, thường xuyên làm bọn họ bị thương vô cớ.
Hơn nữa bọn họ còn không thể rời khỏi trận pháp này, nó sẽ từ từ mài món làm bọn họ càng ngày càng thảm.
Cho nên đây là một mối nguy rất lớn, cũng may bọn họ tìm ra nhược điểm của Thông Hỏa Thú đúng lúc. Mới có thể thuận lợi thoát thân.
Tô Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, sau đó khống chế tảng băng dùng sức một cái toàn bộ không gian trong tảng băng đều nứt vỡ rải ra xung quanh.
“Chắc là Thông Hỏa Thú này chết hết rồi.”
Hổ Tam Sơn nói. Lang Phong gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà hai người bọn họ không dám xác định, vì vậy nhìn sang Tô tiểu Bạch, muốn biết kết quả từ hắn. Dù sao hành động vừa rồi là do Tô Tiểu Bạch làm.
Tô Tiểu Bạch gật đầu, lộ ra một nụ cười nhẹ, nói: “Đúng vậy, chắc chắn là bọn chúng đã bị ta tiêu diệt rồi.”
Hổ Tam Sơn nghe vậy hơi ngượng ngùng, bởi vì lúc trước hắn còn mạnh miệng khoe là để hai bọn họ động não còn những chuyện khác giao cho hắn, kết quả Tô tiểu Bạch lại giải quyết xong, không cần đến hắn.
Hắn nhìn Tô Tiểu Bạch mất tự nhiên, hỏi: “Thứ này giải quyết là có thể phá trận đúng không…”
Đây là vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất vào lúc này, hai người đều dùng đôi mắt mong chờ nhìn Tô tiểu Bạch. Làm cả người của Tô Tiểu Bạch hơi căng thẳng, nghĩ nghĩ, hắn gật đầu nói.
“Theo lý thì là như vậy, nhưng các ngươi cũng biết Vô Cực Cảnh rất quỷ dị, cho nên ta cũng không dám đảm bảo có thể phá trận ngay lập tức.”
Tuy lời này làm hai người hơi thất vọng nhưng họ cũng không phải người không nói lý. Sau khi nghe xong, Lang Phong gật đầu nói.
“Ngươi vất vả rồi.”
Thật ra Tô Tiểu Bạch không cảm thấy có gì vất cả, người tu luyện gặp phải chuyện này là rất bình thường. Nếu không gặp được thì bọn họ không thể rèn luyện được chính mình.
Như vậy thì thực lực của mình mãi mãi không gia tăng được, tất cả mọi người đều không muốn điều này, xem ra hai yêu tộc này không hiểu biết về con người lắm, nhưng mà như vậy cũng tốt, để tránh bọn họ nghĩ là mình quá lợi hại.
Tô Tiểu Bạch thản nhiên nói: “Không có gì, dù sao về sau các ngươi cũng phải ra sức, như nhau thôi, ta đoán là chưa tới được Vô Cực Cảnh sớm như vậy đâu.”
Hai người nghe vậy cảm xúc trong lòng cũng tốt hơn một chút, chỉ cần Tô Tiểu Bạch không ghét bỏ bọn họ là được, thật ra lúc bắt đầu họ còn khinh thường Tô Tiểu Bạch.
Bởi vì cảm thấy Tô Tiểu Bạch chỉ là nhân tu (người tu luyện) không thể sánh bằng yêu tu (yêu tu luyện) bọn họ.
Kết quả không ngờ là bọn họ suy nghĩ hạn hẹp. Nhân tộc, Yêu tộc đều xấp xỉ nhau, hơn nữa Tô Tiểu Bạch còn mạnh hơn bọn họ một chút, đang nói ở toàn bộ phương diện.
Dù là trí nhớ hay linh lực hắn đều vận dụng tốt hơn.
Lang Phong tự nhận mình có đầu óc không tồi, nhưng nếu so với Tô Tiểu Bạch thì trực tiếp bị đè bẹp, điều này làm hắn hơi hoang mang và bất lực.
Nhưng mà cũng may hắn là một người cởi mở, nếu đã như vậy thì quên đi, nằm thắng cũng rất tốt.
Lang Phong đã có chút thích cảm giác như vậy.