“Như vậy đi, để ngươi yên tâm hơn, ngươi cũng đi theo ta qua đó nhìn xem thủ lĩnh Hổ tộc là dạng người gì.”
Tô Tiểu Bạch cũng biết Âu Dương Tình đang lo lắng cái gì.
Cách tốt nhất để xỏa bỏ tâm lý nghi ngờ của Âu Dương Tình là để nàng tự đi nhìn xem Hổ Tam Sơn là dạng gì. Âu Dương Tình nghe vậy lập tức gật đầu.
“Vậy thì tốt quá, đa tạ Tiểu Bạch đại sư.”
Âu Dương Tình tin tưởng Tô Tiểu Bạch nhưng tự mình đi xem vẫn an tâm hơn.
Tô Tiểu Bạch nói xong thì dẫn Âu Dương Tình đi đến chỗ Hổ tộc đóng quân.
Lúc này Hổ Tam Sơn đang sắp xếp cho tộc nhân của mình, giúp bọn họ sớm khôi phục linh lực trong thân thể, về phần những người bị thương thì phát cho bọn họ một ít linh đan.
“Tô Tiểu Bạch ngươi suy nghĩ xong rồi sao? Không phải ta nói nếu các ngươi đồng ý thì ta sẽ tự mình qua đón hắn, sao người còn qua đây?”
Hổ Tam Sơn gãi gãi đầu, nhìn Tô Tiểu Bạch không hiểu lắm.
Tô Tiểu Bạch lại chỉ chỉ Âu Dương Tình ở bên cạnh.
“Đây là muội muội của Âu Dương Trạch, nàng muốn lại đây nhìn một cái.” Lúc này Hổ Tam Sơn mới hiểu ra, nhìn Âu Dương Tình cười cười.
“Ngươi cứ yên tâm đưa ca ca của ngươi tới chỗ chúng ta, ta nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Tuy chúng ta là Yêu tộc, các ngươi là Nhân tộc nhưng dù sao ca ca ngươi cũng là người phát hiện ra mắt trận, chúng ta sẽ không lấy oán báo ơn.”
Đây cũng là thành tín cơ bản nhất của hắn với tư cách là trưởng tộc.
Cho dù lúc trước hắn hơi khinh thường những người này nhưng dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Âu Dương Tình nghe thấy sự thành khẩn trong giọng nói của Hổ Tam Sơn, lúc này quay đầu nhìn Tô Tiểu Bạch.
Tô Tiểu Bạch gật đầu với nàng, Âu Dương Tình mới nói: “Nếu đã như vậy, thì dọc đường đi phải làm phiền các ngươi rất nhiều, mong các ngươi lượng thứ.”
Hổ Tam Sơn lập tức khoát tay áo.
“Đây cũng coi như là chúng ta báo ân.”
Nếu không nhờ có Âu Dương Trạch phát hiện ra mắt trận thì có lẽ giờ họ vẫn bị nhốt không ra được.
Hơn nữa còn có thể chết ở bên trong, Âu Dương Trạch cũng vì cứu bọn họ mới trở thành như vậy, bọn họ không cảm thấy phiền phức gì.
“Vậy ta sẽ đi đưa ca ca tới đây.”
Âu Dương Tình nói xong liền xoay người, định mang Âu Dương Trạch đến đây.
Hổ Tam Sơn ngăn cản nàng, nhìn bọn họ nói: “Chờ một lát, các huynh mang hắn qua đây xong còn phải trở về, không bằng ta trực tiếp đi theo các ngươi qua đó, hơn nữa sức lực của ta cũng lớn.”
Âu Dương Tình thấy thái độ của Hổ Tam Sơn cũng coi như thật thà chất phác thì gật đầu.
“Vậy cảm ơn ngươi.”
…
Tô Tiểu Bạch biết Âu Dương Tình đã hoàn toàn yên tâm, cũng lên tiếng dẫn Hổ Tam Sơn tới chỗ Nhân tộc.
Tới nơi, Tô Tiểu Bạch nhìn Hổ Tam Sơn nói: “Nhân tộc chúng ta không bằng Yêu tộc các ngươi, lúc các ngươi mang hắn đi cẩn thẩn một chút.”
Hổ Tam Sơn lập tức gật đầu, trịnh trọng nói: “Yên tâm! Ta sẽ!”
Đi được vài bước Hổ Tam Sơn quay đầu nhìn Tô Tiểu Bạch.
“Tất cả chúng ta đều muốn đi Vô Cực Cảnh, sau này chúng ta hãy buông bỏ hết khúc mắc, kết bạn đồng hành, hơn nữa nếu các ngươi đi cùng chúng ta lúc nào cũng có thể nhìn thấy Âu Dương Trạch, như vậy sẽ yên tâm hơn.”
Thật ra Tô Tiểu Bạch cũng có ý định này.