Gấu tuyết nói xong liền chạy vào chỗ sâu trong tuyết sơn, sợ Tô Tiểu Bạch cho thêm một kích nữa.
“Con gấu tuyết này đã bị ngọn lửa của ta làm bị thương, trong thời gian ngắn không thể đi ra.”
Tô Tiểu Bạch vui vẻ nói.
“Hai chúng ta có một chuyện tò mò.”
Kha Sương với Kha Tuyết nói.
“Chuyện gì, ngươi nói đi?”
“Vì sao công kích của chúng ta lại không có tác dụng gì mà ngươi chỉ dùng một hiệp đã làm gấu tuyết bị thương nặng?”
Không chỉ hai người họ mà Lang Phong và Hổ Tam Sơn cũng tò mò về chuyện này.
“Đó là bởi vì ta dùng linh lực thăm dò biết được nhược điểm của gấu tuyết, phía sau lưng hắn có một vết thương rất sâu, chắc là vết thương từ ngày xưa, nếu ta không phát hiện ra điều này thì cho dù dùng sức mạnh ngọn lửa của ta cũng không thể làm hắn trọng thượng nhanh như vậy.”
Tô Tiểu Bạch giải thích với mọi người, vào lúc hắn tạo ra hai phân thân, linh lực của hắn đã thăm dò cả ngươi của gấu tuyết, sau đó nhờ vào linh lực mới có thể đánh bại nó nhanh như vậy.
Mấy người gật đầu, thì ra bọn họ đều xem thường Tô Tiểu Bạch rồi, không ngờ hắn còn có năng lực này. Mấy người đi về phía lá chắn bảo vệ.
“Tiểu Bạch đại sư! Ca ca ta tỉnh rồi!”
Âu Dương Tình thấy bọn họ trở về thì hưng phấn hô lên.
“Nhanh như vậy sao? Không ngờ Âu Dương Trạch tỉnh lại sớm như vậy.”
Tô Tiểu Bạch nghe thấy tin tốt cũng hưng phấn chạy về. Âu Dương Trạch thấy Tô Tiểu Bạch chạy đến bên người mình.
“Tiểu Bạch đại sư, gây thêm phiền phức cho ngươi rồi, là do ta thực lực quá yếu.”
“Nói gì vậy, nếu không có ngươi thì chúng ta cũng không phát hiện ra mắt trận, có thể đã ngã xuống ở nơi đó rồi.”
Tô Tiểu Bạch nghe thấy vậy thì an ủi hắn.
“Vừa lúc chúng ta cũng phải nghỉ ngơi hồi phục một chút, giải quyết con gấu tuyết này cũng an toàn hơn rất nhiều, chúng ta nghỉ ở đây đi.”
“Nghỉ ngơi khôi phục một chút.”
Tô Tiểu Bạch nói với Lang Phong và Hổ Tam Sơn, hai người cũng đồng ý, sắp xếp cho tộc nhân hạ trại.
“Không ngờ lúc ta hôn mê các ngươi lại gặp phải phiền toái lớn như vậy.”
“Không sao, dù sao cũng giải quyết xong rồi, vừa hay gấu tuyết là lãnh chúa ở đây, chúng ta làm hắn trọng thương sẽ không có yêu thú khác tìm chúng ta gây phiền toái.”
“Vừa hay giúp chúng ta giảm được khác nhiều chuyện.”
Tô Tiểu Bạch cười nói.
Âu Dương Trạch gật đầu, Tô Tiểu Bạch lại đưa cho Âu Dương Tình một viên linh đan, bảo nàng đợi Âu Dương Trạch ăn cơm xong thì cho hắn ắn.
Âu Dương Tình gật đầu cảm kích, nhận lấy.
Tô Tiểu Bạch cũng phân phó người của mình hạ trại, bố trí một số người thực lực khá đi xem xét địa hình xung quanh.
Sau khi bố trí ổn thỏa Tô Tiểu Bạch mới đi tìm Hổ Tam Sơn.
“Cho ngươi!”
Tô Tiểu Bạch vứt một viên linh đan cho Hổ Tam Sơn, sau khi Hổ Tam Sơn tiếp nhận thì trực tiếp nuốt xuống.
“Ngươi không nhìn xem là đan dược gì sao?”
“Dù sao ngươi cũng sẽ không đưa cho chúng ta thứ không tốt, ta rất tin tưởng ngươi, cảm ơn.”
Hổ Tam Sơn không để ý nói.
“Sau này có thể đừng lỗ mãng như vậy được không? Ngươi vẫn còn tộc nhân cần bảo vệ, ngộ nhỡ ngươi có bất trắc gì, tộc nhân của ngươi phải làm sao?”
Tô Tiểu Bạch nhỏ giọng nói với Hổ Tam Sơn.
“Ta phát hiện tới nơi này, suy nghĩ của ta càng ngày càng loạn, hơn nữa rất nóng nảy.”
Hổ Tam Sơn nhìn bốn bề vắng lặng nói nhỏ với Tô Tiểu Bạch.