Tô Tiểu Bạch, Lang Phong với Hổ Tam Sơn dẫn theo tộc nhân của mình đi về phía trước.
“Giai đoạn này có vẻ thoải mái hơn lúc trước.”
Lang Phong nhìn động tĩnh xung quanh, không có chỗ nào bất ổn cười nói.
“Hừ, càng tới gần Vô Cực, thì đường càng khó đi, đây là quỹ luật mãi mãi không thay đổi.”
Kha Sương đi lên trước nói.
“Truyền thuyết, ở Vô Cực có một con yêu thú viễn cổ, mọi người đi vào nơi này sẽ bị nó coi là thức ăn ăn luôn.”
“Con yêu thú viễn cổ này là gì vậy?”
Hổ Tam Sơn tò mò hỏi, những người khác cũng hiếu kỳ yêu thú gì mới đủ tư cách canh giữ ở Vô Cực này.
“Con yêu thú viễn cổ này chính là phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan.”
“Phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan?”
Rất nhiều người còn chưa từng nghe thấy cái tên này, từ vạn năm trước, toàn tộc phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan đã ngã xuống trong chiến đấu. Hiện giờ phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan đã không còn huyết thống tinh khiết, hơn nữa yêu thú này có thể tự đẻ trứng, tự mình ấp trứng cho đời sau, cho nên năng lực sinh sản cũng rất mạnh.
“Chúng ta cũng chỉ nghe nói qua về Phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan, trong trận đại quyết chiến viễn cổ đó, phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan đã dựa vào năng lực của mình, chỉ cần toàn tộc giữ lại được một người thì mấy trăm năm, mấy ngàn năm sau bọn họ vẫn có thể trọng chấn hùng phong (hồi sinh lại).”
Hổ Tam Sơn lộ ra vẻ sợ hãi, nếu là phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan thật thì bọn họ phải suy nghĩ thật kỹ xem mình có đủ năng lực để liều mạng với con mãnh thú viễn cổ này không.
“Yên tâm đi, tới lúc đó ta sẽ không để các ngươi phải ra tay, các ngươi ra tay cũng không có tác dụng, chỉ cần bảo vệ tốt tộc nhân của mình là được.”
Tô Tiểu Bạch nhìn ra tâm tư của hai người, cùng là yêu thú bọn họ hiểu rõ phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan hơn mình, để bọn họ cứng đối cứng đúng là hành vi tự sát.
“Đó là cửa cuối cùng, trước nó còn có mấy con yêu thú viễn cổ nữa, nhưng mà chúng ta mới gặp một con gấu tuyết, những con khác đâu?”
Kha Sương cau mày nói.
Mọi người nghe vậy cũng đề cao cảnh giác, sợ có thứ gì đó đột nhiên tập kích.
“Có khi nào có đội ngũ đi phía trước giúp chúng ta quét sạch yêu thú viễn cổ rồi không?”
Lang Phong ôm một chút tâm lý may mắn nói.
“Nghĩ gì vậy? Lấy đâu ra loại chuyện tốt như vậy? Ngươi không thấy trên đường tới đây chúng ta không phát hiện dấu vết chiến đấu gì sao?”
“Cho dù có một chút đội ngũ đi phía trước chúng ta cũng phải có một chút dấu vết chiến đấu mới đúng chứ.”
Tô Tiểu Bạch đánh bay tâm lý may mắn của Lang Phong, nhưng mọi người cũng hiểu tâm lý này của hắn. Dù sao trên đường đi tới, không bị yêu thú tập kích lần nào, một đoạn đường im lặng như vậy dù là ai cũng thấy khó chịu, thà rằng đối mặt với yêu thú liều mạng một trận.
“Nói với tộc nhân ở phía sau, nhanh chóng theo kịp, ta ngửi thấy một hơi thở nguy hiểm, chúng ta nhỏ tiếng một chút và nhanh chóng đi khỏi nơi này.”
Tô Tiểu Bạch nhỏ giọng nói với hai người.
“Không kịp rồi!”
Vừa dứt lời, cả mặt đất đều chấn động mạnh, trong lúc nhất thời tảng đá lớn bay tứ tung.
“Mau! Tìm nơi trốn đi, đừng để tảng đá lớn và cây cối đập vào.”
Tô Tiểu Bạch vội vàng hô lớn với mọi người, đồng thời cũng chạy về phía Âu Dương Trạch và Âu Dương Tình.