Tô Tiểu Bạch thấy liên tục có tộc nhân ngã xuống đất thì rất lo lắng, bên ngoài lá chắn bảo vệ, cự xà dùng thân thể của mình vòng một vòng quanh lá chắn bảo vệ, bọn họ đã bị bao vây, tình huống hiện giờ là tiến thoái lưỡng nan (khó khăn).
“Các ngươi cố gắng bảo vệ tộc nhân, ta đi một lúc sẽ trở lại.”
Tô Tiểu Bạch đột nhiên nhớ ra, đánh một quyền lên đất trực tiếp nổ ra một cái động.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lang Phong với Hổ Tam Sơn đều chưa kịp phản ứng Tô Tiểu Bạch muốn làm gì, chỉ thấy hắn nhảy vào trong động, ngọn lửa từ thân thể phun mạnh ra thẩm thấu vào mỗi tấc đất, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bùm bùm, đó là tiếng những con kiến này bị Tô Tiểu Bạch nướng chín.
“Lực công kích của Tiểu Bạch đại sư quả nhiên rất khủng bố.”
Âu Dương Trạch chậc lưỡi nói, thực lực Tô Tiểu Bạch thể hiện ra đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Sau khi ngọn lửa của Tô Tiểu Bạch nướng xong thì có rất nhiều kiến lớn hóa thành than, rất nhiều kiến lớn nhìn thấy cảnh này cũng lui xuống.
Tô Tiểu Bạch thu hồi ngọn lửa, nhảy lên.
“Tộc nhân bị kiến lớn cắn bị thương thế nào?”
Lang Phong với Hổ Tam Sơn đang kiểm tra thương thế cho tộc nhân.
“Chắc không sao, những con kiến lớn này cắn hợp lực rất mạnh nhưng trên răng nanh có kịch độc, chúng ta đã xử lý xong ngoại thương, chuyện trúng độc vẫn phải dựa vào ngươi.”
Hiện giờ Lang Phong cũng không khách khí nữa, chỉ cần là chuyện cần linh đan giải quyết thì hắn sẽ trực tiếp nói với Tô Tiểu Bạch. Tô Tiểu Bạch gật đầu lấy đan dược giải độc ra cho tộc nhân bị thương.
“Tiểu Bạch đại sư, linh đan dự trự của ngươi còn đủ dùng không? Cứ phân phát như vậy, ta sợ không trụ được đến cuối cùng.”
Âu Dương Tình đi lên trước nhỏ giọng nói. Nàng thấy Tô tiểu Bạch lấy linh đan ra không do dự, mỗi lần chiến đấu xong hoặc tình huống trúng độc, Tô Tiểu Bạch sẽ lấy ra rất nhiều linh đan chia cho mọi người. Cho dù trên người hắn có mang theo nhiều linh đan thì cũng không thể làm như vậy.
“Không sao, vẫn đủ dùng, trong lòng ta có tính toán, nếu những tộc nhân này trúng độc mà không được chữa trị kịp thời ngược lại sẽ làm chậm tốc độ của chúng ta, ngươi không cần lo lắng.”
Tô Tiểu Bạch vỗ vỗ Âu Dương Tình để nàng yên tâm. Âu Dương Tình không còn cách nào, lúc sau lui xuống.
Cự xà thấy mọi người đang trị chương ở trong lá chắn bảo vệ thì từ từ lùi thân mình về lòng đất.
“Sao con cự xà viễn cổ này lại lùi về?”
Hổ Tam Sơn hỏi.
“Không rõ, nhưng nhìn tư thế vừa rồi, có thể lần công kích này chỉ là thử chúng ta, nếu con cự xà này muốn động thủ thật thì ta đoán sẽ không đơn giản như vậy.”
Tô Tiểu Bạch nhìn con cự xà biến mất trong hố sâu nói.
“Giờ chúng ta phải làm gì đây? Chỗ này không nên ở lâu, ta nghĩ chúng ta nên nhanh chóng ra ngoài thôi.”
Kha Sương nói, vừa dứt lời, mọi người thấy thế giới bên ngoài lá chắn bảo vệ đã biến thành màu tím.
“Đây là tình huống gì?”
Mọi người vừa mới thả lỏng lại căng thẳng lên, đang trời tuyết sau lại biến thành vùng núi màu tím?
“Các ngươi nhìn xem trời bên ngoài có phải là máu tím không?”
Lang Phong hỏi mọi người, tất cả mọi người gật đầu.
“Có phải chúng ta đều trúng độc không?”
Vừa rồi Tô Tiểu Bạch cũng nghi ngờ điều này, nhưng hắn vận chuyển năng lượng trong kinh mạch phát hiện mình không trúng độc.
“Chắc là không phải, có thể chúng ta đã bước vào kết giới của cự xà.”
Tô Tiểu Bạch thở dài một hơi nói, ngoại trừ kết giới thì không còn tình huống nào khác. Ngay cả bề mặt địa hình cũng thay đổi.