Tô Tiểu Bạch ăn cơm ở lều trại của Âu Dương Trạch xong thì về lều trại của mình tiếp tục chữa thương, hắn muốn điều chỉnh trạng thái của mình lên mức cao nhất trước khi tới Vô Cực.
Khoanh chân ngồi dưới đất, lần này hắn không lập tức khuếch tán linh lực trong cơ thể ra ngoài, ngược lại bức một ít linh lực ra lại thu hồi lại, hơn nữa không vận dụng năng lực của hệ thống. Phương pháp này vốn dùng để huấn luyện năng lực khống chế linh lực, nhưng hiện giờ nó có hiệu quả rất tốt đối với khôi phục linh lực.
Trải qua mấy lần thu phóng linh lực, đầu hắn đã đổ đầy mồ hôi, đối với hắn thì phương pháp này cũng có thể điều chỉnh tâm tính của mình, làm mình yên tĩnh.
Cự xà viễn cổ thông qua kiến lớn dẫn đường đi đến ngoài doanh địa của bọn họ, nhìn thấy doanh địa đèn đuốc sáng chưng, canh phòng nghiêm ngặt, hắn cũng không đến gần, nhìn cái lập tức rời đi.
Sáng sớm hôm sau, trải qua một đêm huấn luyện linh lực trong cơ thể Tô Tiểu Bạch lại ở trạng thái tràn đầy, hơn nữa trong quá trình hao phí linh lực trên diện rộng còn có một ít thu hoạch. Tối hôm qua hắn đã vô tình ngưng kết ra vật thật linh lực, là một dạng chất lỏng đặc nhìn giống một giọt nước mưa, Tô Tiểu Bạch khống chế vật thể linh lực trôi nổi trong tay mình, nhìn nó.
“Đây rốt cuộc là thứ gì? Vì sao còn ngưng tụ ra được vật thật!”
“1l?”
Tô Tiểu Bạch lẩm bẩm, lúc ngưng tụ ra giọt nước mưa linh lực trong cơ thể hắn đã khuyết thiếu rất nhiều, cho nên có thể nói bên trong giọt nước mưa ẩn chứa năng lượng linh lực rất lớn.
“Đây là cái gì?”
Âu Dương Tình đột nhiên đi tới từ phía sau hỏi.
“Đây là linh lực trên người ta.”
Tô Tiểu Bạch làm giọt nước mưa trôi đến trước mặt Âu Dương Tình, cười nói.
“Thật là đẹp! Chưa từng nghe nói người có thể ngưng tụ linh lực thành dạng này.”
Âu Dương Tình tò mò nhìn giọt nước mưa tinh khiết, không biết là năng lượng linh lực đựng trong này có thể làm nổ tung thân thể nàng.
“Thu thập xong hết chưa?”
Tô Tiểu Bạch thu giọt nước vào trong thân thể hỏi.
“Tiểu Bạch đại sư, chúng ta thu thập xong rồi.”
“Ta đi xem đám người Lang Phong và Hổ Tam Sơn, nếu đều chuẩn bị tốt rồi thì chúng ta xuất phát thôi.”
Tô Tiểu Bạch nói xong thì đi về phía lều trại của hai yêu tộc.
“Hai người các ngươi sao rồi?”
“Thu thập xong rồi.”
Lang Phong với Hổ Tam Sơn đáp lại, Tô Tiểu Bạch gật đầu.
“Một lát nữa các ngươi dẫn theo hai huynh muội Âu Dương Trạch đứng cách ta xa một chút, chờ ta xác nhận không có vấn đề, ta sẽ đánh một quả cầu lửa lên bầu trời, nhìn thấy quả cầu lửa thì đi qua.”
Tô Tiểu Bạch phân phó hai người, Lang Phong với Hổ Tam Sơn gật đầu, bố trí như vậy khá chu toàn. Tô Tiểu Bạch sắp xếp xong thì trực tiếp bay vút về hướng nơi quyết đấu với cự xà viễn cổ.
“Chờ một lúc rồi cự xà viễn cổ vẫn chưa đến… Có chuyện gì đây? Chẳng lẽ đổi ý?”
Tô Tiểu Bạch cau mày định quay trở về, vừa quay đầu lại thì hắn cảm nhận được hơi thở của cự xà viễn cổ.
Trong chớp mắt, cự xà đã đi tới trước mặt Tô Tiểu Bạch, bên cạnh hắn còn có hai con rắn nhỏ đi theo.
“Ngượng ngùng, trên đường bị trì hoãn một chút.”
Tô Tiểu Bạch cũng không phải là người khắt khe, chỉ cần tới là tốt rồi, về phần vì sao trì hoãn Tô Tiểu Bạch cũng không hỏi.
“Sau khi chuyện thành, ta sẽ tặng ngươi hai viên linh đan để bồi thường.”
Tô Tiểu Bạch cười nói với cự xà.