Mặc dù cự xà viễn cổ không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì, lấy tiền của người thì phải giúp người tiêu trừ tai họa, nếu đồng ý dẫn đường cho mấy người Tô Tiểu Bạch thì chỉ có thể như vậy.
Tô Tiểu Bạch gật đầu vừa lòng, nhìn trời phóng ra một quả cầu lửa màu đỏ.
Ở một chỗ gần doanh địa, mọi người đang chờ Tô Tiểu Bạch thấy quả cầu lửa màu đỏ chói mắt trên bầu trời, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.
“Xem ra Tô Tiểu Bạch vẫn rất đáng tin cậy, nhanh như vậy đã đạt thành giao dịch với cự xà viễn cổ rồi.”
Lang Phong nhìn quả cầu lửa màu đỏ kia cảm thán nói.
“Toàn thể xuất phát!”
Hổ Tam Sơn không nói gì gọi mọi người đứng dậy xuất phát, Lang Phong nhìn thoáng qua hắn, hắn biết Hổ Tam Sơn bất mãn đối với giao dịch của Tô Tiểu Bạch và cự xà viễn cổ, lời nói của Yêu tộc không đáng tin, từ nhỏ điều này đã khắc sâu vào trong nội tâm bọn họ, Tô Tiểu Bạch đạt thành giao dịch với cự xà, Hổ Tam Sơn thấy sớm muộn gì cũng sẽ bị hãm hại.
“Chưa chắc đã như vậy, chúng ta đã đi tới đây, trong lòng Tô Tiểu Bạch hiểu rõ, ta tin hắn sẽ không làm chuyện gì đe dọa đến tính mạng của chúng ta.”
Lang Phong đi đến trước mặt Hổ Tam Sơn nói nhỏ. Hổ Tam Sơn liếc nhìn hắn.
“Từ nhỏ chúng ta đã được dạy là dùng thực lực nói chuyện, còn có vĩnh viễn không được tin lời nói của Yêu tộc, cho dù là cùng loại.”
Hổ Tam Sơn nói xong tiếp tục đi về phía trước, Lang Phong nhìn theo bóng dáng của hắn lắc đầu, trong lúc nhất thời không nghĩ ra lời gì phản bác.
Tô Tiểu Bạch nhìn thấy nhóm người cười cười.
“Đến bây giờ mà các ngươi vẫn còn nhiều người như vậy đã là một kỳ tích.”
Trước kia, đội ngũ đi đến đây đều chỉ còn lại mấy người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, đội ngũ lớn giống như bọn họ rất hiếm thấy.
“Đúng là chúng ta có nhiều người.”
Cự xà viễn cổ mở mồm gọi rất nhiều kiến lớn từ trong lòng đất ra, Tô Tiểu Bạch nhìn thấy những kiến lớn này thì hơi căng thẳng.
“Đừng căng thẳng, những con kiến lớn này có năng lực khuân vác rất tốt, để bọn họ gánh giúp các ngươi một ít vật nặng.” Cực xà viễn cổ cũng muốn thuận nước đẩy thuyền.
Lang Phong với Hổ Tam Sơn dẫn đội ngũ đi về phía trước, thấy Tô Tiểu Bạch và cự xà viễn cổ đứng chung một chỗ, bên cạnh còn có một đám kiến lớn, Hổ Tam Sơn cảm giác không được tự nhiên.
“Đây là tộc trưởng của Lang tộc và Hổ tộc.”
Chờ Lang Phong với Hổ Tam Sơn đi đến trước mặt Tô Tiểu Bạch giới thiệu với cự xà viễn cổ.
“Cự xà tiền bối, ta là Lang Phong, tộc trưởng Lang tộc.”
Lang Phong chắp tay nói, ngược lại Hổ Tam Sơn quay đầu sang một bên không phản ứng bọn họ.
Tô Tiểu Bạch nhìn tư thế này của Hổ Tam Sơn cũng hiểu được, Hổ Tam Sơn không hài lòng với quyết định của mình, xấu hổ cười cười.
…
“Những con kiến lớn này có thể gánh một số đồ nặng cho các ngươi, cứ để bọn họ lấy một ít hành lý giúp các ngươi.”
Cự xà viễn cổ nói, Lang Phong gọi tộc nhân đưa một ít vật phẩm to nặng cho kiến lớn khuân vác.
“Hổ tộc chúng ta không cần họ hỗ trợ!”
Hổ Tam Sơn nói xong thì rời đi.
Lang Phong nghe hắn nói vậy hơi sửng sốt, nhìn Tô Tiểu Bạch xấu hổ cười, chạy đi tìm Hổ Tam Sơn.
“Ngươi sao vậy? Có những con kiến lớn này hỗ trợ ngươi còn không cần?”
Lang Phong hơi kinh ngạc hỏi.
“Ta không cần mấy thứ này hỗ trợ, chẳng may đánh mất thứ gì của chúng ta thì sao?”
“Ngươi bị ngốc à, có sức lao động miễn phí còn không cần? Chúng ta đi đến lúc này không biết mệt sao? Ngươi cho tộc nhân của ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”