Lần này Tô Tiểu Bạch không xem xét ghi nhớ phương thuốc trong đầu ngược lại ngẫu nhiên nhìn phương thuốc trên cuộn tranh. Tô Tiểu Bạch mở cuộn tranh ra lúc nhìn thấy các dược liệu ở cột thứ hai, có thấy có dấu vết xóa và sửa, cách xóa và sửa này chỉ có thể là lúc dược sư viết phương thuốc đã tự xóa sửa.
“Giỏi thật, lần đầu thấy có người tự sửa phương thuốc của mình thành sai.”
Phát hiện này làm Tô Tiểu Bạch thấy giật mình, cũng làm hắn cảm thấy bị đùa giỡn, Tô Tiểu Bạch đặt dưới ánh mắt trời, lại thấy không phải là phương thuốc bị xóa sửa mà là phương thuốc này có hai tầng.
Tô Tiểu Bạch lập tức thấy hứng thú, một dược sư như thế nào mới bỏ công sức lớn như vậy vào phương thuốc mà mình sáng tác?
Tô Tiểu Bạch dùng linh lực của mình chia phương thuốc thành hai, tầng thứ nhất của phương thuốc rõ ràng là phục chế (làm lại) của tầng thứ hai, nhưng cũng là dược sư viết, cho nên Tô Tiểu Bạch vẫn ghi chép tin tức trên đó ở trong đầu.
Tô Tiểu Bạch xem xét tỉ mỉ lại một lần nữa tầng thứ hai của phương thuốc, đồng thời ghi nhớ nó ở trong đầu. Khi tầng thứ hai của phương thuốc hóa thành tia sáng bay vào trong đầu Tô Tiểu Bạch thì hắn lập tức đi tới một ảo cảnh.
“Ha ha ha, không ngờ cũng có ngày có người phát hiện ra chỗ huyền bí trong phương thuốc của lão phu.”
Tô Tiểu Bạch nhìn kỹ mảnh ảo cảnh mình đang ở, đứng trước mặt là một lão nhân râu bạc.
“Lão tiền bối, phương thuốc này là ngài viết sao?”
Tô Tiểu Bạch thử hỏi.
Lão nhân râu bạc gật đầu.
“Ngươi là người đã phát hiện ra vấn đề trong phương thuốc của ta, nhưng cũng may ngươi bắt được phiên bản chính xác của phương thuốc.”
Lão nhân cười nói.
Tô Tiểu Bạch tức mà không có chỗ đánh, thân là dược sư phải có tinh thần của người làm y, sao lại đi lừa gạt người khác?
“Lão tiên sinh, ngài quá đùa cợt người rồi, sao lại xử lý phương thuốc này như vậy? Ngươi có biết đã lãng phí bao nhiêu dược liệu của ta rồi không?”
Tô Tiểu Bạch tức giận nói.
“Ngươi cũng không nhìn xem ngươi luyện chế đan dược như thế nào? Nếu trong lòng ngươi có nhiều điên cuồng hơn thì cả đời này ngươi cũng không phát hiện ra vấn đề của phương thuốc.”
“Ta đường đường là một thế hệ dược thần, phương thuốc của ta sao có thể để người khác học dễ dàng như vậy được?”
Lão nhân râu bạc cười ha ha vuốt râu nói.
“Một thế hệ dược thần?”
“Thì ra là dược thần trong truyền thuyết!”
Tô Tiểu Bạch cũng hiểu ra, dược sư bình thường lấy đâu ra năng lực làm linh hồn của mình nhập vào trong ảo cảnh của phương thuốc.
“Dược thần đại nhân, ngài đây là?”
Tô Tiểu Bạch dò hỏi.
“Đây là một sợi linh hồn của ta, ta đã ngã xuống từ lâu rồi.”
Dược thần khoát tay nói.
“Dược thần tiên sinh có thực lực mạnh mẽ như vậy sao lại ngã xuống?”
Tô Tiểu Bạch giật mình hỏi, hắn còn tưởng đây là một sợi linh hồn phân thân của dược thần, không ngờ đã ngã xuống từ lâu rồi.
“Nhiều năm trước, ta từng luyện chế thần đan cấp mười! Cuối cùng trong quá trình thành đan, thần đan có linh trí, để có thể thuận lợi thành đan ta đã dùng mình để tế thần đan cuối cùng đan thành, ta thì ngã xuống.”
Dược thần hời hợt nói, giống như không để ý chuyện lúc trước.
“Nhưng linh hồn của ngài vẫn ở trên người thần đan chứ?”
Tô Tiểu Bạch hỏi.
Dược thần sửng sốt cười cười.
“Người trẻ tuổi rất thông minh, chỉ là hiện giờ linh hồn của ta không thể hoàn toàn nắm giữ được thần đan.”
Tô Tiểu Bạch cười lạnh trong lòng, đường đường là một thế hệ dược thần sao có thể ngã xuống dễ dàng như vậy? Chắc chắn là hắn lừa mình thôi, mình vẫn có một chút tâm nhãn mà.