“Nói là hoan lạc cuối cùng thì cũng không đúng lắm, chúng ta vẫn chưa tới bước này.”
Tô Tiểu Bạch cười cười nói, rất nhiều tộc nhân Lang tộc biết chuyến đi này là có đi không về, cho nên càng đến gần nguy hiểm cuối cùng thì tâm tình bọn họ càng phải tốt.
“Được rồi, không có chuyện gì thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai nhanh chóng lên đường, tranh thủ sớm tới điểm giới hạn của kết giới.”
Tô Tiểu Bạch đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lang Phong nói. Lang Phong nhìn theo bóng dáng Tô Tiểu Bạch rời đi, lại uống một ngụm rượu trèo lên một cây đại thụ nhìn phong cảnh xa xa.
Mặc dù không khí trong doanh địa rất sôi nổi, nhưng tất cả mọi người vẫn giữ lý trí, không náo loạn đến quá khuya, chỉ một lát đã tan hết.
Tô Tiểu Bạch trở lại lều trại lấy bản đồ thu thập được lúc trước ra, bên trên cho thấy rừng cây mà bọn họ đang đi chính là rừng cây lạc đường trong truyền thuyết.
Mà biên giới của rừng cây lạc đường này chính là lãnh địa của phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan, lãnh địa của hắn được kết giới bao vây, có thể nói rừng cây lạc đường chính là cửa vào kết giới, chỉ có từ chỗ này mới có thể tiến vào kết giới.
Tô Tiểu Bạch nhìn lại bản đồ lần nữa, xác nhận phương hướng của bọn họ không sai, cũng đi ngủ. Trước khi đi ngủ Lang Phong lại kiểm tra biện pháp an toàn trong doanh địa một lần nữa, không phát hiện ra vấn đề gì.
Doanh địa nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.
Đến nửa đêm, một tiếng hét thảm vang vọng khắp doanh địa.
“Sao lại thế này?”
Lang Phong nghe thấy tiếng hét nhanh chóng đứng dậy xoay người chạy ra ngoài, mới chạy đến giữa doanh địa đã nhìn thấy hai tộc nhân gác đêm của mình đang bị một đám sương mù bao vây, chờ hắn ra tay cứu người thì sương mù cũng tan đi, chỉ để lại một đống xương trắng.
Tô Tiểu Bạch cũng nghe thấy tiếng kêu đi ra, nhìn thấy Lang Phong đứng ở đó, trên mặt đất vẫn còn hai bộ xương trắng.
“Chúng ta bị thứ gì tập kích vậy?”
Lang Phong bị dọa sợ, lắc đầu không nói gì.
“Các ngươi mau đi xem thử trạm gác bên ngoài có vấn đề gì không.”
Người Lang tộc nghe Tô Tiểu Bạch nói vậy cũng nhanh chóng đi kiểm tra.
Một lát sau, bọn họ trở về báo cáo, hướng đông bắc có hai trạm gác biến mất.
Trải qua trận ồn ào như vậy người trong doanh địa đều đã tỉnh, không khí khủng bố lại bao phủ trên đầu mọi người.
“Tăng gấp đôi số người gác đêm bên ngoài, có vấn đề gì phải lập tức cảnh báo.”
Tô Tiểu Bạch bố trí lại người gác đêm bên ngoài xong thì dẫn Lang Phong về lều trại của mình.
“Sao lại thế này?”
“Lúc đi ra ta thấy có đám sương mù bao vây hai người họ lại, ta còn chưa kịp ra tay bọn họ đã biến thành một đống xương trắng.”
“Trong lúc đó không có một chút âm thanh gì, tiếng hét mà ta nghe thấy là tộc nhân của ta dùng hết toàn bộ sức lực hét lên để cảnh báo cho chúng ta.”
Tô Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, tình huống này rất đặc biệt, lúc trước họ chỉ gặp phải công kích của yêu thú, hiện giờ bọn họ còn không biết bị thứ gì công kích.
“Được rồi, đây là do chúng ta chủ quan, đêm nay ta không ngủ, tuần tra ban đêm ở bên ngoài, có thể thấy thực lực của chúng cũng không cao, nếu thực lực cao thì một nửa số người trong doanh địa chúng ta đã mất mạng rồi.”
Tô Tiểu Bạch nói lời này là để an ủi Lang Phong, giúp hắn thoải mái hơn một chút.
“Ta đi cùng ngươi.”
Nói xong Lang Phong bước ra lều trại đi tuần tra đêm cùng Tô Tiểu Bạch.