Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 446 - Chương 446: Cổ Vực? !

Chương 446: Cổ Vực? ! Chương 446: Cổ Vực? !

Nương theo tiếng cười bao phủ Thiên Địa truyền khắp.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, trong lòng vô hình hiện ra một vệt ý hèn mọn hoang liêu... Cỗ tiếng cười này, dù chẳng qua là nghe, đều làm cho bọn hắn cảm thấy có chút kinh hoàng.

Liền giống như Sư Hổ gầm, chim thỏ đều sợ... Vẻn vẹn chẳng qua là âm thanh, đều đủ để làm bọn hắn cảm nhận được chênh lệch cực lớn đến từ tầng thứ sinh mệnh!

Con ngươi của Tô Tiểu Bạch càng là chợt co rút ——

“Cỗ ý cảnh hoang liêu cổ xưa này... Là Cổ Tôn sao? !”

Hắn chưa hề biết Cổ Cấp là tồn tại bực nào.

Cũng không biết Cổ Cấp đến tột cùng là lấy hình thái dạng gì gặp mặt thế nhân... Nếu như nói Tổ Cấp đã đạt đến tình cảnh linh hồn cùng nhục thân kết hợp, bất tử bất diệt, như vậy loại tồn tại vượt qua dòng sông thời gian, vượt qua bất tử bất diệt, đồng thọ cùng thời gian như Cổ Cấp, bất luận dùng hình thái gì xuất hiện, đều chẳng có gì lạ!

Bỗng nhiên.

Gió ngừng thổi.

Cỏ cây yên tĩnh.

Vạn vật buồn tẻ.

Tiếng huyên náo sôi trào ban đầu, vào giờ phút này im bặt mà dừng!

Tô Tiểu Bạch đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện ở tại chỗ, ngoại trừ mười ba vị cấp Cổ Tổ bao gồm Tông Chủ bên trong, cùng với chính hắn ra, hàng triệu đệ tử khác, Danh Túc Trưởng Lão, hết thảy tất cả chung quanh, tất cả đều sa vào trạng thái yên lặng tuyệt đối!

“Thời gian... Ngừng!”

Loại cảm giác này, Tô Tiểu Bạch đặc biệt quen thuộc.

Hắn nhiều lần lợi dụng Thời Gian Chi Pháp, ngừng lại tốc độ chảy thời gian bên trong chu vi, chém chết địch nhân... Cảnh tượng trước mắt, bất ngờ cùng Thời Gian Tĩnh Chỉ mà hắn thi triển giống nhau như đúc!

Lúc này, thế giới trong tầm mắt của Tô Tiểu Bạch, chợt từ rực rỡ sặc sỡ năm màu, biến hóa thành cảnh tượng giống như Máu Tươi Luyện Ngục!

Bầu trời màu máu, đám mây màu máu, mặt đất màu đỏ ngòm... Toàn bộ cảnh tượng đều nhuộm đẫm một tầng quỷ dị không nói nên lời!

“Tham kiến Cổ Tôn! !”

Mười ba vị Cổ Tổ, bỗng nhiên cùng mở miệng đồng thanh, hướng về phía bầu trời, phát ra lời chào hỏi cung kính ngưỡng mộ nhất.

Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu một cái, lúc này mới phát hiện đám mây màu máu trên trời kia, chẳng biết từ lúc nào đã ngưng tụ thành một trương khuôn mặt hình người khổng lồ.

Trương khuôn mặt hình người hết sức trẻ tuổi.

Giống như thiếu niên, đẹp trai anh tuấn, khóe miệng vĩnh viễn lộ ra một nụ cười như có như không.

Thuần Dương Cổ Tôn.

Đây chính là Cổ Cấp trong truyền thuyết!

Cảm xúc Tô Tiểu Bạch dâng trào, rõ ràng đối mặt vẻn vẹn chảng qua là một trương khuôn mặt hình người tạo thành bởi đám mây màu máu mà thôi, nhưng trong lòng đã có rung động không nói ra được!

Đây là lần đầu tiên hắn đích thân chứng kiến tồn tại Cổ Cấp, cũng là lần đầu tiên hắn cách Cổ Cấp khoảng cách gần như vậy... Dù là hắn không cảm giác được bất kỳ một tia một hào khí tức khổng lồ khiến cho hắn cảm thấy khác thường. Nhưng vộ hình, hắn có một loại cảm giác giống như mình là con kiến hôi đứng ở trong không gian hoang vu vô biên, được thần linh mỉm cười chăm chú nhìn xuống.

Loại cảm giác này... Không gì sánh bằng, để cho hắn không nhịn được suýt chút nữa hành lễ quỳ bái!

“Đệ tử Bạch Ảnh, gặp qua Cổ Tôn!”

Nhưng cuối cùng, Tô Tiểu Bạch vẫn là khống chế được, vẻn vẹn chẳng qua là để cho cái bóng phân thân làm ra một lễ tiết cơ bản nhất.

“Từ khi ra ra đời, Thuần Dương Huyết Kiếm liền đi theo ta!”

“Nó như Thầy ta, như Bạn ta, vì vậy ta lấy Thuần Dương làm tên, lấy nó làm danh hiệu bản thân... Cũng tự tay sáng lập thế lực, nhấc bút viết xuống bốn chữ Vô Thượng Thuần Dương!”

“Thuần Dương Huyết Kiếm tâm cao, đối với nó mà nói, nếu không phải tư chất đủ để đưa tới Vũ Trụ rung động, đều không đủ để khiến nó liếc mắt đối đãi!”

“Ta vốn tưởng rằng từ nay về sau, nó sẽ không lại xuất thế lần nữa, mà vĩnh viển phủ bụi bên trong Binh Khí Trì... Không ngờ, hôm nay lại thật có đệ tử mới gia nhập, có thể đem nó dẫn xuất ra từ Binh Khí Trì!”

“Hơn nữa bị dẫn xuất, không đơn thuần là nó, mà ngay cả tất cả binh khí của các cường giả những thế hệ trước lưu lại, toàn bộ xuất động, bị ngươi hấp dẫn... Tiểu tử, thiên tư của ngươi, đã chấn động toàn bộ Vũ Trụ a!”

Thanh âm hoang liêu thần thánh, từ trong miệng khuôn mặt đám mây hình người truyền ra.

Trong giọng nói, tất cả đều là vẻ tán thưởng đối với tư chất của Tô Tiểu Bạch!

Đúng như Thuần Dương Cổ Tôn từng nói, Thuần Dương Huyết Kiếm tâm cao khí ngạo, có thể bị nó coi trọng, hoặc là tư chất cùng Thuần Dương Cổ Tôn sánh vai, hoặc là vượt qua Thuần Dương Cổ Tôn... Nhưng mà từ khi Vô Thượng Thuần Dương Cung sáng lập đến nay, nơi nào xuất hiện qua nhân vật như thế?

Nhưng bây giờ lại xuất hiện, đó chính là Tô Tiểu Bạch!

“Đa tạ Cổ Tôn, đệ tử sợ hãi!”

Tô Tiểu Bạch chắp tay nói.

Ngoài miệng nói sợ hãi, nhưng trên thực tế trong lòng hắn tự nhiên là như gương sáng... Đùa à, trâu bò nhất toàn bộ Vũ Trụ cũng chẳng qua mới mười một sinh mệnh Vũ Trụ, tư chất chưa từng có mà thôi.

Hắn chính là ôm lấy 12 cái sinh mệnh Vũ Trụ, tư chất ai cao ai thấp, một điểm này trong lòng của hắn dĩ nhiên biết!

Chẳng qua là không nghĩ tới những binh khí này lại bén nhạy đến mức độ như vậy... Liền đồ vật ngay cả Cổ Tổ đều không phát giác ra được, bọn nó lại có thể từ trong một tia khí thế bản thân tiêu tán ra nhạy cảm bắt được!

Kết quả rất rõ ràng, xảy ra động tĩnh lớn như vậy không nói, ngay cả Thuần Dương Cổ Tôn đều bị kinh động!

“Chờ một chút! Tư chất của ngươi, khó trách! Khó trách có thể bất phàm như thế, bị Thuần Dương Huyết Kiếm nhìn trúng!’

“12 cái sinh mệnh Vũ Trụ... Ngươi lại có 12 cái sinh mệnh Vũ Trụ, vượt qua tư chất chưa từng có!”

“Tư chất bực này, Vũ Trụ liền không có gì không thần phục với ngươi, ông trời phù hộ Vô Thượng Thuần Dương Cung ta a! Ha ha ha ha...”

Lúc này Thuần Dương Cổ Tôn rốt cuộc nhận ra, lại là phát ra một tiếng cười sang sảng.

12 cái sinh mệnh Vũ Trụ? !

Thẳng đến lúc này, nhóm mười hai vị Cổ Tổ phía dưới, lúc này mới biết hết thảy chân tướng... Từng người trợn to hai mắt, giống như gặp ma!

Bọn họ sao có thể không biết 12 cái sinh mệnh Vũ Trụ là khái niệm bực nào?

Thuần Dương Cổ Tôn cũng chẳng qua là có mười cái sinh mệnh Vũ Trụ mà thôi... Cái tên đệ tử mới nhập môn này, lại so với Thuần Dương Cổ Tôn nhiều hơn trọn vẹn hai cái!

Bây giờ cuối cùng bọn hắn cũng hiểu được, vì sao toàn bộ Binh Khí Trì đều bị dẫn động... Đây nếu như không phải binh khí của bọn họ đã nhận chủ, đụng phải tư chất bực này, chỉ sợ cũng không nhịn được mà toàn bộ bị dẫn đi!

“Nếu Thuần Dương Huyết Kiếm đều bị ngươi dẫn động, ngươi liền có tư cách trở thành đệ tử của Thuần Dương Cổ Tộn ta!”

“Bây giờ ta ở trong ‘Cổ Vực’, bằng vào Thời Gian Phân Thân hiện thân ở đây, trong thời gian ngắn khó mà trở lại bên trong tông môn... Ngươi trước tiên tạm thời ở trong tông môn tu luyện một đoạn thời gian, chờ ta từ Cổ Giới trở về!”

“Bên trong Thuần Dương Huyết Kiếm, có rất nhiều bảo vật cùng tin tức ta lưu lại... Tạm thời coi như lễ bái sư cho ngươi, cứ việc nhận lấy!”

“Hôm nay ta vốn ở Cổ Vực gặp phải một ít chuyện không vui, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện mừng rỡ như vậy... Bạch Ảnh, kể từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử của Thuần Dương Cổ Tôn ta, chăm chỉ tu luyện, chờ ngày ta trở về, sẽ là lúc chiêu cáo toàn Vũ Trụ!”

“Ha ha ha ha...”

Sau khi Thuần Dương Cổ Tôn nói xong lời này, khuôn mặt cười lớn chậm rãi vỡ nát tán loạn.

Hắn tới vội vã, đi cũng vội.

Từ đầu tới cuối cũng không có quá nhiều đối thoại trao đổi cùng Tô Tiểu Bạch... Cơ bản đều là một mình hắn đang nói.

Nhưng không khó nhìn ra, phản ứng của Thuần Dương Cổ Tôn tốt vô cùng, tán thưởng của hắn đối với Tô Tiểu Bạch, đã lộ rõ trên mặt!

Nhưng đối với một điểm Thuần Dương Cổ Tôn thu mình làm đồ đệ này, Tô Tiểu Bạch cũng không cảm thấy có gì mừng rỡ ngoài ý muốn, ngược lại thì một địa điểm Thuần Dương Cổ Tôn nói tới, để cho hiếu kỳ trong lòng hắn chợt dâng trào ——

“Cổ... Vực?”

Bình Luận (0)
Comment