【 Đinh! Thành công thu về pháp bảo Cổ Cấp, đạt được 1 tỷ Cổ Nguyên! 】
Tô Tiểu Bạch đem hiện trường thu thập sạch sẽ, tự lẩm bẩm: “Một tỷ, cũng tạm được đi, dù sao cũng thoải mái hơn cả ngày khoan đất tối mù tối mờ.”
Hai tên thị vệ này so với những thị vệ khác thì giàu hơn nhiều lắm, bọn họ đến từ dưới trướng một vị Thánh Nữ gọi là Kim Hoa Thánh Nữ, mỗi một người cơ bản đều có vài món binh khí Cổ Cấp, loại số lượng này cho dù là đặt ở trên người Thánh Nữ cũng là vô cùng xa hoa.
Sau lưng, Vô Lượng Cổ Tổ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lời nói đều hấp ta hấp tấp: “Ngươi... Ngươi lại miểu sát hai người bọn họ!”
Tô Tiểu Bạch toét miệng cười một tiếng: “Đừng sợ, đều là người một nhà, ta sẽ không giết ngươi, ngươi tự cầu phúc đi, có duyên gặp lại sau!”
Dứt lời, lướt qua hư không mà đi, tiến về mục tiêu vị trí kế tiếp.
Vô Biên Vách Núi, đây là trên một tòa núi địa thế ghập ghềnh cao vạn trượng, cực kỳ hiểm trở.
Nồng độ khí độc bốn phía ở đây so với khu vực thông thường nồng nặc gấp mười lần, thậm chí là mấy trăm lần, nhưng mà đỉnh núi lại hoàn toàn không có độc khí.
Có Thánh Tử sớm đã thu được tình báo, biết Tân Tinh Đại Chiến lần này, sẽ đem địa điểm cố định ở vùng đất độc chướng.
Vì vậy đã sớm chuẩn bị kỹ càng kế hoạch, chọn Vô Biên Vách Núi làm cảng tránh gió của thị vệ thực lực tầm thường.
Sau khi tiến vào vùng đất độc chướng, một ít thị vệ thông qua thủ đoạn của mình tụ tập lại với nhau, lại lợi dụng pháp bảo Cổ Cấp tạm thời miễn dịch ảnh hưởng cúa khí độc, leo lên đỉnh núi tương đối khá an toàn.
Đúng dịp là, đánh loại chủ ý này cũng không phải chỉ là một tên Thánh Tử, mà nhiều đến bốn người!
Vạn lần không nghĩ tới, chuyến leo núi này, lại biến thành một trận đại hỗn chiến có hơn hai mươi người tham gia!
Đám thị vệ mượn pháp bảo Cổ Cấp leo lên đỉnh núi, đối mặt bọn họ nhưng mà là công kích kinh khủng của một nhóm thị vệ khác.
Vốn là bốn nhóm người muốn tham sống sợ chết, cuối cùng dưới sự bất đắc dĩ, chỉ có thể lâm vào trong chém giết!
Linh hồn lực bao trùm đến Vô Biên Vách Đá, cho nên Tô Tiểu Bạch chú ý tới biến cố nơi này.
“Thị vệ tiến vào nơi đây tổng cộng cũng mới 140 người, lại tụ tập hơn hai mươi tên ở địa phương quỷ quái như vậy.”
Tô Tiểu Bạch lắc đầu một cái, những Thánh Tử Thánh Nữ này cho là mình rất không minh, nhưng lại không biết người khác cũng có suy nghĩ giống họ.
Khi mọi người muốn sống sót tạm bợ cho qua ngày, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Đây là thường thức của binh gia, không nghĩ tới có nhiều người tự chui đầu vào lưới như vậy.
Không gian đỉnh núi không lớn, nhiều người chạm mặt như vậy, tất nhiên phải có một trận đại chiến sinh tử.
Tô Tiểu Bạch rất vui lòng đến gần khu náo nhiệt như vậy.
Đỉnh núi giờ phút này đã biến thành nhân gian Luyện Ngục.
Bất kể là từ mục đích gì, có nguyện ý hay không, nếu như đã gặp gỡ, bọn thị vệ liền không có bất kỳ đường lui nào.
Địa phương chỉ có lớn như vậy, trong vòng thời gian ngắn cho dù sử dụng pháp bảo Cổ Cấp cũng không cách nào giúp cho bọn họ bình yên xuống núi.
Chuyện này ý nghĩa là chỉ có một nhóm người có thể sống đến cuối cùng.
Đại khái cũng không ai nghĩ tới, người vốn dĩ là không muốn tham dự liều mạng tranh đấu, ngược lại trở thành một nhóm người phải chém giết sinh tử sớm nhất!
Một vị thị vệ giết đến đỏ cả mắt rồi, hắn trực tiếp đem một người khác xé nát, nhưng rất nhanh thì những người khác dùng đao cong bổ ra, ngay cả sinh mệnh Vũ Trụ cùng linh hồn của người này liền bị chém nát bấy, căn bản không chừa cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Bọn thị vệ đến từ cùng một chiến tuyến tụm hai tụm ba ôm thành một đoàn, nhưng rất nhanh liền bị bầy người khác phân tách ra, từng người chết thảm dưới vô số kẻ địch giáp công.
Lúc này, có một thân ảnh màu trắng phiêu nhiên lướt tới.
Hắn và những người khác hoàn toàn bất đồng, người khác đều đang chém giết lẫn nhau hoặc là tự vệ, chỉ có hắn thừa dịp loạn nhặt lấy tu di nạp giới rơi đầy đất, còn có thi thể của những tên thị vệ đã chết kia.
Đối với Tô Tiểu Bạch mà nói, đây mới thực sự là gia tài.
Về phần những thị vệ còn dư lại, chính bọn hắn thì đang tàn sát lẫn nhau rồi, căn bản không cẩn hắn phải động thủ.
Có người chú ý tới tên nhân vật mà mình không hề đề phòng tới kia, lạnh lùng nói: “Thứ không biết sống chết, lại vẫn còn dám ở đây nhặt bảo, ngươi cho rằng đây là chỗ nào? !”
Dứt lời, liền vận dụng binh khí Cổ Cấp, đột nhiên đánh tới, xuyên qua hết thảy, muốn dồn Tô Tiểu Bạch vào chỗ chết.
Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bàn tay khẽ vỗ, công kích đánh tới hoàn toàn bị phá giải.
Yếu, quá yếu!
Thượng Cổ Ức Kỷ Tôn Giả lại thêm binh khí Cổ Cấp, nhiều nhất cũng chỉ chạm tới đỉnh nóc của cấp Thượng Cổ Tôn Giả, cự ly đến cấp Viễn Cổ Bá Giả vẫn còn đoạn đường tương đối dài.
Lui một vạn bước nói, Tô Tiểu Bạch bây giờ, ngay cả gặp phải một bộ phận Cổ Chi Đại Đạo đều có biện pháp hóa giải, loại mánh khóe vụng về này so với con nít chọi đá không khác gì nhau.
Thấy công kích của mình bị hóa giải, người thị vệ kia rõ ràng rối loạn trận cước, hai chân lảo đảo một cái, cuối cùng ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Tô Tiểu Bạch rất là “Quan tâm” mà đem hắn cứu trở lại, đảo mắt lại ném vào trong đám người.
Ngừi kia lúc này bị Đại Đạo chấn cho tan thành mây khói, một chiếc tu di nạp giới bay vào trong tay Tô Tiểu Bạch.
Chiến đấu kéo dài ba ngày ba đêm, rốt cuộc có người phát hiện điểm mờ ám.
Dường như, có một người đang một mực âm thầm nhìn trộm?
Có thị vệ giật mình, nhìn về phía vị trí Tô Tiểu Bạch đang đứng.
Vì sao người này một mực vẫn không tham dự chiến đấu? !
Người không chính diện đối đầu cùng Tô Tiểu Bạch, căn bản không rõ đang xảy ra chuyện gì, bởi vì Tô Tiểu Bạch tiết chế tối đa khí tức cái bóng khổng lồ tiết ra, không có người nào phát hiện rằng trong đám người lại có một tên tồn tại nghịch thiên có thể sánh với Viễn Cổ Ức Kỷ Bá Giả xâm nhập vào.
Rốt cuộc, có thị vệ quyết định trước tiên liên thủ giải quyết tên xem kịch này, miễn cho hậu hoạn vô tận.
Tô Tiểu Bạch lắc đầu: “Cần gì phải vậy chứ!”
Bên trong Tinh Vẫn Chi Địa, một cái lại một cái mệnh phù đang không ngừng dập tắt.
Nhóm Thánh Tử Thánh Nữ bắt đầu luống cuống.
Từ khi những mệnh phù này bắt đầu đồng thời sôi trào lên, bọn hắn liền đã phát hiện mọi chuyện đã vượt ra khỏi dự tính của bọn hắn.
Rất hiển nhiên, bọn thị vệ gặp phải những người khác, từ trên biểu lộ của những Thánh Tử khác, không khó nhìn ra, bọn họ cũng đánh chủ ý giống như mình, muốn không chiến mà thắng.
Vì loại dự định đặc thù này, từng tên Thánh Tử trên cơ bản đều đã làm ra chuẩn bị kỹ lưỡng, giao cho bộ phận thị vệ này pháp bảo bảo mệnh hoặc chính là truyền thụ một ít kỹ nghệ tự vệ không mang chút tính công kích nào.
Về phần phương pháp giết địch, bọn hắn cũng không tận lực truyền thụ, cái này cũng dẫn đến ở Vô Biên Vách Núi, hơn hai mươi người này vốn dĩ cũng không phải là cường giả am hiểu cách công phạt.
Vẻn vẹn như vậy cũng coi như thôi, dù sao bọn thị vệ cũng là kết bầy kết đội, bên trong đại chiến chưa hẳn đã ăn thiệt thòi.
Nhưng mà nhân số hao tổn, tại ngày thứ tư liền xuất hiện biến số.
Mệnh phù của mười lăm người còn lại, trong nháy mắt toàn bộ vỡ vụn!
Bốn tên Thánh Tử, bị dọa đến trực tiếp từ trên bàn tiệc đặt mông ngã quỵ xuống đất, trong ánh mắt đều là vẻ không thể tin.
“Xảy ra chuyện gì? Là ai giết thị vệ của ta, mà thị vệ của ta lại giết ai?”
Theo kết quả đến xem, đây rất có thể là một thảm kịch bi tráng, đám người kia đồng quy vu tận trên đỉnh núi.
Chỉ sợ là có thị vệ tự bạo, dẫn phát phản ứng dây chuyền, cuối cùng tất cả mọi người ngã xuống vách núi.
Vân Khê Quận Chúa lặng lẽ ngồi trên ghế, một mình ở phía xa, nhìn chằm chằm một cái mệnh phù, nhìn đến ngẩn người ngây ngốc.
Ngay tại trong nháy mắt vừa rồi, mệnh phù của Tô Tiểu Bạch lấp lóe một cái.
Hắn sáng chói giống như một vầng mặt trời ban trưa.