Mỏ Cổ Đại Hoang, tương truyền là tòa quặng mỏ lớn được sinh mệnh Viễn Cổ dùng để khai thác khoáng sản vào 365 triệu Kỷ Nguyên trước.
Bây giờ, tòa quặng mỏ này đã hoang phế, trôi nổi ở trong Vũ Trụ, ở dưới linh lực nồng đậm của Cổ Vực, hóa thành một mảnh tấm chắn thiên nhiên kéo dài 9000 năm ánh sáng.
Trên Mỏ Cổ Đại Hoang, có hàng nghìn pháo đài khổng lồ được xây dựng, những pháo đài này đã tồn tại qua vô tận năm tháng, có một ít đã hoàn toàn phong hóa hư hỏng, một phần trong đó thì được trọng tu, đến nay vẫn còn đưa vào sử dụng.
Nơi này chính là biên giới giữa Bắc Đẩu Quốc cùng Tiên Hậu Quốc, trải dài 6500 năm ánh sáng, trong đó có một đoạn đường khúc khuỷu nhất lâm vào sâu trong vòng xoáy Thời Không, cho dù là Hoang Cấp cũng không dám tùy tiện tến vào bên trong.
Khu trung tâm của quặng mỏ cổ là vùng núi cao của khu biên giới, cũng là đích đến của đám người Tô Tiểu Bạch chuyến này.
Theo màn sương Thời Không mịt mờ tiêu tán, tầm mắt trước mặt của Tô Tiểu Bạch trong khoảnh khắc liền trống trải, Kim Tinh Thánh Tử thong dong đạp không bước xuống, vẻ mặt ung dung dẫm vào trên ngọn núi của Mỏ Cổ Đại Hoang, nhìn qua rất khoan thai tao nhã, chợt đột nhiên lại sơ sẩy té ngã gục.
Lê Minh Quân Vương cười nói: “Quên nhắc các ngươi, Mỏ Cổ Đại Hoang bị xói mòn nghiêm trọng, trải qua thời gian dài không tu sửa, phần lớn bề mặt lục địa đều nằm trong trạng thái lúc nào cũng có thể sụp đổ, tòa quặng mỏ Siêu Cấp kéo dài mấy ngàn năm ánh sáng này tuy nói là một mảnh núi, nhưng càng giống một khối bông gòn to lớn trong Vũ Trụ, nhưng mà muốn vượt qua khối bông gòn này, thì phải trả giá bằng máu!”
Cũng khó trách, vốn dĩ thể tích ban đầu của Mỏ Cổ Đại Hoang chỉ bằng một phần ngàn tỷ bây giờ, nay lại bành trướng khuếch đại ra như vậy, không cẩn thận bên trong đều là ruột rỗng.
Tô Tiểu Bạch mượn linh lực trong Vũ Trụ nổi bồng bềnh giữa không trung, linh hồn lực dưới sự uy áp đến từ bốn phương tám hướng không cách nào khuếch tán ra, ngay cả Cổ Chi Đại Đạo trong cơ thể mơ hồ đều có cảm giác bị áp chế.
Không nghi ngờ chút nào, trên quặng mỏ này hiện tại vẫn tồn tại lượng lớn cường giả, mà với cảnh giới của Tô Tiểu Bạch, dù là cái bóng không hợp thành cái bóng khổng lồ, cũng sẽ không sợ bất kỳ uy áp của cấp Tuyên Cổ Quân Vương nào.
“Trên cái quặng mỏ này, bây giờ còn có cấp Hoang Cổ Thiên Tôn đang chiến đấu sao?” Tô Tiểu Bạch hỏi.
“Đó là tự nhiên, các Thần Tướng gần như mỗi thời mỗi khắc đều đang chiến đấu, đây là chuyện bình thường như cơm bữa!”
Lê Minh Quân Vương nhắc tới hai chữ Thần Tướng, trong mắt tràn đầy kính sợ, hai chữ này đại biểu Hoang Cổ Thiên Tôn của Bắc Đẩu Quốc, địa vị của bọn họ cực kỳ cao quý, tượng trưng cho lực chiến đấu cao nhất ở khu biên giới!
Ngay tại lúc mọi người đang đối thoại, một trận chấn động mang theo năng lượng kịch liệt truyền vang, ngay sau đó cách không truyền tới như là trời long đất lỡ, rung chấn đến mọi người ở đây đều toàn thân run rẩy!
Sau một khắc, một mảnh sương máu nổ tung trước mặt bọn họ, vô số chân cụt tay đứt rơi xuống.
Lê Minh Quân Vương cầm lấy một cái đầu lâu, dùng Cổ Chi Chữa Trị Đại Đạo đem tàn hồn của đối phương chữa trị: “Thủy Viêm Vệ, tình huống chiến đấu ở tiền tuyến như thế nào?”
“Chiến cuộc cũng không quá lạc quan, bọn Tiên Hậu Quốc âm hiểm cực kỳ, cấp Tuyên Cổ Quân Vương tự bạo liên miên không dứt, chi đội thứ 97 cùng 98 của chúng ta đã toàn diệt, sáu vị Thần Tướng đang lâm vào kịch chiến!”
Tô Tiểu Bạch cùng Vân Khê Quận Chúa trố mắt nhìn nhau, không khỏi hoảng sợ.
Vị Thủy Viêm Vệ bị nổ đến tan xương nát thịt này, là một trong 800 hộ vệ của Bắc Đẩu Quốc, đồng thời cũng là chủ lực của chi đội thứ 97, từng cái chi đội do 30 hộ vệ tạo thành, trong lúc bọn hắn mới nói chuyện vừa rồi, đã có 60 tên hộ vệ bỏ mạng!
Lê Minh Quân Vương leo lên một tòa pháo đài khổng lồ gần như đã hư hỏng, sắc mặt thoáng cái trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Đám người Tô Tiểu Bạch đứng ở phía dưới cùng, khẽ thò đầu ra nhìn một cái, lập tức liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngân hà ngàn tỷ dặm, phủ đầy núi thây biển máu.
Một vị người khổng lồ thân hình như cột chống trời, bị một thanh trường kiếm màu đỏ xuyên thủng ngực, mười cái sinh mệnh Vũ Trụ của hắn tỏa sáng trong Vũ Trụ, đang không ngừng vỡ nát.
Bên kia, ở phía dưới tầm mắt, đám người lít nha lít nhít liều chết xung phong cùng một chỗ, theo ánh sáng thần thánh bao phủ lướt qua, mấy vạn người trong nháy mắt trực tiếp bốc hơi!
Sáu thân ảnh đen nhánh đạp không mà đi, từng người cầm Tinh Kiếm màu xanh da trời, khiến cho ngàn tỉ sinh linh sinh diệt Luân Hồi, trong một ý niệm, Thiên Địa sụp đổ rồi lại tái tạo, nghiễm nhiên chính là sáu vị tồn tại giống như Thần Linh!
“Đó chính là Thần Tướng!”
Con ngươi Tô Tiểu Bạch co rụt lại, mặc dù hắn đã từng gặp Hoang Cổ Thiên Tôn một lần, nhưng đó chỉ là nhìn thấy một đạo tàn hồn, Hạo Kiếp Thiên Tôn không biết đã chết bao nhiêu năm, căn bản không có bao nhiêu uy lực còn dư lại.
Đối mặt Hoang Cổ Thiên Tôn, Tô Tiểu Bạch mới biết thì ra mình nhỏ bé cỡ nào!
Lượng lớn cấp Viễn Cổ Bá Giả bị tống vào chiến trường, nhưng bọn hắn không cách nào phát huy ra bao nhiêu lực chiến đấu, toàn bộ bị trở thành con tốt thí, trong nháy mắt liền hoàn toàn chôn vùi, sau đó có cấp Tuyên Cổ Quân Vương xuất hiện, vận dụng Cổ Chi Đại Đạo triển khai kinh khủng chém giết.
Tầm mắt của Thần Tướng cũng không đặt ở đây, bọn họ cần phải trấn thủ bên ngoài mấy tòa pháo đài sau cùng, không thể để cho bất kỳ tên hộ vệ nào của Tiên Hậu Quốc thông qua, nếu không kinh khủng tự bạo sẽ phá hủy tất cả pháo đài trong nháy mắt, như vậy thì bọn họ không khỏi sẽ phải rút lui về phía sau Mỏ Cổ Đại Hoang.
Ở bờ Tinh Không xa xôi bên kia, cũng có 6 thân ảnh đứng sừng sững, bọn họ hết sức cẩn thận, cũng không có hành động, nhưng sự hiện hữu của bọn hắn cũng đã hạn chế các Thần Tướng của Bắc Đẩu Quốc một cách nghiêm trọng, khiến cho bọn họ giật gấu vá vai, không có khả năng tùy tiện động thủ.
Đây chỉ là một góc băng sơn của khu biên giới, một màn giống vậy đều đang phát sinh ở trên tòa Mỏ Cổ Đại Hoang dài dằng dặc này!
“Cường giả nhiều như chó, Thánh Nhân đi đầy đất!”
Tô Tiểu Bạch than thở, tồn tại cao không thể chạm giống như Thiên Xu Thánh Quân, đến biên giới cũng không cách nào trở thành chiến lực đứng đầu, chỉ cần trong một ý niệm của Thần Tướng, đẳng cấp như bọn họ trong nháy mắt sẽ trở thành con tốt thí!
Lần đầu tiên thấy chiến đấu cấp Hoang Cổ Thiên Tôn, Tô Tiểu Bạch giờ mới hiểu được, đến cảnh giới đứng đầu, hết thảy đạo pháp tỷ đấu đều là công cụ, chỉ có binh pháp chiến thuật cùng nội tình của cường giả mới là lực lượng để các Cương Quốc cạnh tranh lẫn nhau.
Cấp Tuyên Cổ Quân Vương đếm không hết ở trên tòa trận địa này biến thành con cờ, tùy thời có thể hủy diệt cùng thay thế, nhưng mà cũng không thể thiếu.
“Đi, ta trước mang bọn ngươi đi tiếp thu khảo hạch!” Trong mắt Lê Minh Quân Vương cũng không nháy một cái, dẫn theo mọi người tiến vào bên trong tòa pháo đài Siêu Cấp ở sau cùng chiến tuyến, dưới linh lực khởi động, ba tòa cửa chính lần lượt bị mở ra, thế giới trước mặt không còn là tràn đầy loạn chiến cùng chém giết, mà là khắp nơi đều có đệ tử đang bận bịu tứ phía.
Lê Minh Quân Vương bước vội: “Các ngươi đến biên giới, cũng đã là binh lính của Bắc Đẩu Quốc! Bây giờ các ngươi cần phải tiến hành một vòng khảo hạch để đánh giá cấp bậc! Cấp bậc quyết định địa vị trên chiến trường của các ngươi, Cương Quốc sẽ tiến hành phân phối tài nguyên một cách hợp lý nhất!”
Bên này còn chuẩn bị tiến hành khảo hạch, bên kia Tô Tiểu Bạch cũng đã len lén mang lượng lớn phân thân bỏ vào trong chiến trường.
Chỉ là hắn mới vừa nhìn, liền thấy có mấy trăm tên cấp Tuyên Cổ Quân Vương ngã xuống, nếu mà mình nhân cơ hội này gia nhập chiến trường, dù là xác suất thuận lợi cực thấp, cũng có thể thu về lượng lớn tu di nạp giới cùng Cổ Chi Đại Đạo!