Sau khi được Tô Tiểu Bạch từ trong góc Hắc Ám cứu ra, Đại Hoang Thiên Tôn vẫn luôn một mực chú ý tới tên trẻ tuổi làm ra nhiều việc khiến người ta khó mà tưởng tượng được này, thậm chí khi biết hắn chuẩn bị thi hành nhiệm vụ cấp Thiên Tai nguy hiểm nhất, còn đích thân cung cấp cho tình báo cực kỳ chi tiết.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, sau khi Đại Hoang Thiên Tôn nhận được báo cáo tình hình hậu phương Tiên Hậu Quốc bị tạc nổ, cũng đã biết Tô Tiểu Bạch thành công hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy chuyên môn đến hộ vệ, quả nhiên Tiên Hậu Quốc đúng là không tha cho, phái ra cường giả cấp cao đến ám sát, để mình gặp phải!
Cường giả cấp Hoang Cổ Thiên Tôn động thủ, trong khoảnh khắc phong vân biến sắc, toàn bộ Vũ Trụ đều vì thế mà rung chuyển.
Một thanh cự kiếm kinh thiên động địa từ chín tầng trời rủ xuống, kiếm khí tản mát ra uy áp vô cùng vô tận.
Thân ảnh Đại Hoang Thiên Tôn trong chớp mắt liền bành trướng gấp hàng triệu lần, cầm kiếm mà đứng, tiên phong đạo cốt, bộ dáng quả thật có vài phần khí khái của bậc cao nhân thiên ngoại.
“Lão phu đã có mấy chục ngàn cái Kỷ Nguyên chưa động thủ, Dung Nham Thiên Tôn, ngươi nếu như thức thời thì mau cút đi!”
Lần uy hiếp này, có thể nói làm rất hống hách, khí thế bừng bừng.
Nhưng mà Dung Nham Thiên Tôn không những không dính chiêu này mà ngược lại còn hưng phấn lên: “Không nghĩ tới mua một tặng một! Đại Hoang Thiên Tôn, ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được ta, mới trốn ra được từ góc Hắc Ám, không có thời gian mấy cái Kỷ Nguyên ngươi căn bản không có khả năng khôi phục lại trạng thái tột cùng, hôm nay là cơ hội tốt để ta cho ngươi đi chết!”
Vị Thần Tướng này quả nhiên là vô cùng hùng hổ, đối mặt uy hiếp của Đại Hoang Thiên Tôn không có bất kỳ sợ hãi, hung hãn thét dài, cách không đánh tới, vô vàn Đại Đạo như mưa rền gió dữ đánh úp lại, toàn bộ bầu trời bị màn sáng bảy màu bao trùm.
Đại Hoang Thiên Tôn rốt cuộc có chút bối rối: “Được, vậy lão phu sẽ cho ngươi lãnh giáo một chút cái gì là thủ đoạn của cường giả tối cao!”
Ầm!
Cự kiếm lăng không vung vẩy, ba ngàn cái vòng xoáy Thời Không sụp đổ trong nháy mắt!
Pháp Tắc Đại Đạo trong Thiên Địa hoàn toàn tiêu tan, một người một kiếm chém định Càn Khôn, xé rách hư không, đánh thẳng về phía Dung Nham Thiên Tôn!
So với Đại Nham Thiên Tôn thành danh đã lâu, Dung Nham Thiên Tôn chỉ là một vị Thần Tướng mới nổi, nhưng hắn có thiên phú dị bẩm, chiến lực nghiền ép vô số Thần Tướng, chính là chiến cuồng danh xứng với thực.
Hắn không hề sợ hãi, đỡ lấy thanh cự kiếm kinh thiên động địa kia, phóng tới vỗ ra một chưởng chấn nát hư không, một bước đạp lên bên trên cự kiếm, hỏa diễm vô biên như núi lửa phun trào bắn ra tung tóe, chuôi cự kiếm mà Đại Hoang Thiên Tôn ngưng tụ ra này lại trực tiếp nổ tung, hóa thành Nham Tương đầy trời!
“Thật là cay độc Cổ Chi Dung Nham Đại Đạo!”
Con ngươi Đại Hoang Thiên Tôn co rụt lại, ngay sau đó bị lực cắn trả to lớn nhập thể, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Tô Tiểu Bạch cau mày, vị Hoang Cổ Thiên Tôn này, dường như cũng không có cường đại y như dự tính!
Cũng khó trách, Đại Hoang Thiên Tôn bị phong ấn ở chỗ sâu nhất góc Hắc Ám không biết bao lâu, một phần là kinh nghiệm chiến đấu chưa đủ, hơn nữa nguyên khí còn tổn thương nặng nề, phải cần thời gian vô cùng dài mới có thể khôi phục như cũ.
Mà Dung Nham Thiên Tôn tuổi trẻ khí thịnh, chính là thời kỳ tột cùng, hai người nếu như đều ở trạng thái đỉnh cao, dĩ nhiên là Đại Hoang Thiên Tôn nhỉnh hơn một bậc, nhưng bây giờ hiển nhiên là Dung Nham Thiên Tôn có ưu thế lớn hơn!
Cùng lúc đó, các Thần Tướng ở biên cảnh cũng đều phát giác được trận đại chiến này, nhao nhao hướng về nơi này chạy tới.
Bạch Ảnh Vệ là kỳ tài Vạn Cổ khó gặp, không chỉ có thông qua 99 tầng Ma Tháp, còn hoàn thành nhiệm vụ cấp Thiên Tai, cho Tiên Hậu Quốc một đả kích khổng lồ.
Thiên tài như vậy không thể có bất kỳ sơ suất, phải giữ kỹ!
Nhưng mà trước khi bọn họ tới, Đại Hoang Thiên Tôn cũng đã có chút không chịu nổi.
Đại Hoang Thiên Tôn rốt cuộc không nhịn được, phun ra một ngụm máu bầm, mắt già hung hăng trừng một cái: “Xem như ngươi lợi hại! Bạch Ảnh, cũng không phải là lão phu không muốn cứu ngươi, nhưng ta khó bảo toàn được mình, ngươi tự cầu phúc đi!”
Kim Tinh Thánh Tử trợn tròn mắt: “Thần Tướng, ngươi không thể bỏ lại chúng ta a!”
Vân Khê Quận Chúa cười khổ: “Mạng của Thần Tướng so với chúng ta trân quý hơn nhiều, làm sao có thể liều mạng cứu chúng ta chứ?”
Sự thật cũng đúng là như vậy, cường giả đạt đến cấp bậc này cũng sẽ không dễ dàng coi rẻ tính mạng, Đại Hoang Thiên Tôn sau khi nhận ra không địch nổi thì không dám lựa chọn đối cứng, mà là lập tức rút khỏi chiến trường, mình đã trợ giúp Tô Tiểu Bạch trì hoãn một đoạn thời gian, nếu như những cường giả khác kịp tới tiếp viện, có lẽ còn có một chút hy vọng sống!
Nhưng mà đối thủ lại là Dung Nham Thiên Tôn, nổi danh bạo quân, chuyến này hắn đến là muốn giết Tô Tiểu Bạch, há có thể cho bọn họ cơ hội?
Trong hư không, bàn tay khổng lồ trực tiếp nhô ra, đem Tô Tiểu Bạch nắm vào trong tay.
Dung Nham Thiên Tôn cười gằn: “Thiên tài giống như ngươi, nếu như sinh ra ở Tiên Hậu Quốc, nhất định sẽ bị vô số Thần Tướng coi như trân bảo bồi dưỡng, đáng tiếc ngươi là hộ vệ Bắc Đẩu Quốc, ta không thể không diệt sát ngươi! Thấy thiên tài như ngươi bị bóp chết, ta thật là hưng phấn đến run rẩy!”
Sau một khắc, bàn tay khổng lồ trong nháy mắt phát lực, Vạn loại Đại Đạo gia trì trên đó, coi như là cấp Tuyên Cổ Ức Kỷ Quân Vương cũng không chịu nổi áp lực này, cái bóng của Tô Tiểu Bạch trong nháy mắt bị chôn vùi!
“Đoàn Trưởng!”
Vân Khê Quận Chúa nghẹn ngào, trơ mắt nhìn Tô Tiểu Bạch chết ở trong tay đối phương, lại không thể làm gì!
Kim Tinh Thánh Tử vẻ mặt ảm đạm, vốn cho là mình lập được công lớn rồi thì còn có thể quay về khoác lác một hồi, không nghĩ tới bây giờ lại phải chết ở đây!
Nhưng mà sau một khắc, thân ảnh Tô Tiểu Bạch lại hiện ra ngay tại chỗ, hắn duỗi người, mang theo mấy phần khiêu khích nói: “Dung Nham Thiên Tôn, bộ ngươi chưa ăn cơm sao? Làm sao một chút khí lực cũng không có? Chỉ chút bản lĩnh này cũng muốn giết tiểu đại gia?”
Dung Nham Thiên Tôn trợn tròn mắt, có chút không dám tin tưởng những gì mình nhìn thấy.
Chính mình không phải mới vừa bóp chết tên tiểu tử thúi này sao? Làm sao hắn lại xuất hiện?
Chẳng lẽ hắn có bản lĩnh đặc thù, có thể khởi tử hoàn sinh hay sao?
“Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi có thể sống lại mấy lần!”
Bàn tay khổng lồ lại lần nữa nhô ra, đem thân ảnh Tô Tiểu Bạch lại tiến hành bóp vỡ!
Lần này Dung Nham Thiên Tôn rốt cuộc cũng cảm giác được, chính mình cũng không phải là bóp chết tên này, mà là trong nháy mắt khi hắn sắp chết đi liền biến mất!
Gặp quỷ rồi!
Trên thế giới không có khả năng tồn tại đối tượng giết không chết, Dung Nham Thiên Tôn xuất đạo nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa gặp được địch nhân nào hắn đánh không chết đấy.
Coi như là Thần Tướng cũng có không ít người chết trong tay của hắn, chỉ là một đứa hộ vệ, còn có thể làm khó hắn sao?
Ba vạn loại Vũ Trụ Đại Đạo, một vạn loại Cổ Chi Đại Đạo, trong nháy mắt trấn áp mà xuống, loại thủ đoạn thông thiên này, nếu như là Đại Hoang Thiên Tôn ở đây hứng chịu thì không chết cũng phải bị thương.
Nhưng mà thân ảnh Tô Tiểu Bạch sau khi bị đánh nát bấy, lại là xuất hiện ở chỗ cũ, bộ dạng giống như không hề hấn gì, quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ: “Thì ra đây chính là Hoang Cổ Thiên Tôn sao? Ngươi cũng không gì hơn cái này!”
Dung Nham Thiên Tôn tê dại cả da đầu, dứt khoát đem ba người này toàn bộ bắt lại, cắn răng nói: “Được, nếu ta không xử lý được ngươi, sẽ để Hoang Cấp tới xử lý, ta cũng không tin tà!”
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại đối thủ này, đánh không chết giết không chết, chơi đùa nửa ngày còn có thể hoàn hảo vô sự đứng tại chỗ giễu cợt mình, đây quả thực là chuyện quá mức kỳ lạ!
Nếu không giải quyết được, như vậy cũng chỉ đành vận dụng lực lượng Hoang Cấp, bọn họ có thể xoay chuyển trời đất, chắc hẳn chút trò vặt vãnh của tên hộ vệ này, đối với bọn hắn cũng không có gì đáng kể!