Kia là một con Hư Không Thú đen như mực, nhìn từ kết cấu thì hẳn là thuộc về Linh thể, nhưng nó cũng không e ngại Tô Tiểu Bạch.
【 Đinh! Phát hiện ra Linh thể thất giai, chỉ số nguy hiểm: 5! 】
Hệ thống phán đoán thay cho Tô Tiểu Bạch, đại gia hỏa này đúng là Linh thể, mà lai lịch còn không nhỏ, lại là một con Linh thể thất giai.
Cho dù là những tồn tại viên mãn như Huyền Thông vĩnh hằng đại năngnày, chỉ số nguy hiểm mang tới cho Tô Tiểu Bạch cũng sẽ không vượt qua 3, vậy mà gia hỏa này có thể đạt đến 5 khiến cho Tô Tiểu Bạch không thể không chú ý tới nó.
Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng nuốt một ngụm nước bọt, trong thanh âm có chút sợ hãi: "Đây chính là người sáng lập Trùng Vân cổ văn minh, Trùng Vân Cổ Thần! Tất cả mọi người đều cho là hắn đã chết, không nghĩ tới hắn sau khi chết còn để lại một Linh thể mạnh như vậy!"
Cảnh giới của Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng không tới đệ thất giai, lại thêm không có năng lực luân hồi chi tư cho nên trong mắt của hắn thất giai Linh thể cũng chỉ là Linh thể mà thôi.
Nhưng Tô Tiểu Bạch lại có thể nhìn thấy ở phía sau đạo thú ảnh sát ý nghiêm nghị kia có một thân ảnh cổ lão cô đơn không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn kỷ nguyên.
Năm tháng dài dằng dặc trôi qua, tất cả sinh linh nơi này sớm đã chết đi, tử khí vô tận để cho hủy diệt sinh mệnh vĩnh hằng năng đủ phát sinh tổng cảm giác.
Nhưng Tô Tiểu Bạch lại chỉ thấy được có một tia sinh cơ trên thân ảnh kia.
"Thì ra là thế, ngươi là hỗn độn luân hồi chi tư cho nên có thể nhìn thấy ta."
Thân ảnh kia chậm rãi mở miệng, sát ý trên người Hư Không Thú lập tức bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Tô Tiểu Bạch hỏi: "Trùng Vân Cổ Thần, ngươi thủ hộ thứ gì ở chỗ này? Vương triều của ngươi đã hủy diệt rồi, ngươi hẳn là nên chuyển sinh mà không phải lưu lại trấn giữ một Tử Tịch Chi Địa."
"Thủ hộ cái gì? Ta sớm đã quên rồi, ta biết rõ tài phú ta lưu lại sẽ không rơi vào trong tay bất cứ kẻ nào. . . Trừ phi. . ."
"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi, địch nhân Trùng Vân văn minh triệt để hủy diệt!"
Trùng Vân Cổ Thần nói: "Ta lưu lại tài phú vô cùng vô tận ở chỗ này, ngày xưa này ngưng tụ tài phú cùng tài nguyên mấy chục châu huy hoàng, màu mỡ hơn nhiều so với bất kỳ thất giai văn minh nào ở hiện tại. Nếu như ngươi có thể đánh bại địch nhân của ta, mang theo đầu của hắn tới gặp ta, tài phú còn sót lại của Trùng Vân cổ văn minh này sẽ giao hết cho ngươi thì đã sao?"
"Bạch Ảnh đạo hữu, Linh thể kia nói cái gì vậy?"
Cảnh giới Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng không đủ cao, bởi vậy trong mắt hắn, đối thoại giữaTô Tiểu Bạch cùng Linh thể hắn căn bản không thể nào hiểu được.
Duy nhất có thể cảm giác được chính là cho dù là Tô Tiểu Bạch đã đột phá đến sáng thế vĩnh hằng cảnh, nhưng khi đối mặt với Linh thể này vẫn có áp lực không nhỏ.
Tô Tiểu Bạch âm thầm hỏi: "Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng, không lẽ cừu nhân của Trùng Vân cổ văn minh vẫn còn sống sót đến nay sao?"
Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng khẽ giật mình, lập tức ý thức được Linh thể kia vừa mới nói cái gì, hắn kéo Tô Tiểu Bạch kéo sang một bên, lẩn đi xa xa.
"Ngươi điên rồi! Trùng Vân cổ văn minh đã là tồn tại một ngàn vạn kỷ nguyên trước kia, chuyện cũ đã sớm bay đi theo gió, nếu như chỉ là đoạt bảo, ngươi căn bản không cần quan tâm đến những thứ này!"
Tô Tiểu Bạch giống như cười mà không phải cười, nói: "Ngươi kích động như vậy làm gì, vì sao không trực tiếp trả lời vấn đề của ta?"
"Cái này. . ." Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng có chút ấp úng.
"Ngươi và ta sớm đã nói xong, lượng lớn tài phú mà Trùng Vân cổ văn minh lưu lại, chúng ta chia 7:3. Nhưng Trùng Vân Cổ Thần thủ hộ ở chỗ này, ngươi cho rằng nếu như chúng ta không làm vừa lòng yêu cầu của hắn, thật sự có thể đạt được những bảo vật này sao?"
Mặc dù Tô Tiểu Bạch cũng muốn đạt được những bảo vật kia, nhưng rất hiển nhiên nếu như cưỡng ép mang đi, rất có thể sẽ mang đến hậu quả khó mà tưởng tượng.
Phỏng đoán cẩn thận, Trùng Vân Cổ Thần biến thành Linh thể, thực lực ít nhất cũng là thất giai cao cấp.
Đây cũng mang ý nghĩa, chỉ sợ thời kì đỉnh phong của vị đại năng thất giai này đã đạt đến tiêu chuẩn thất giai sáng thế vĩnh hằng cảnh đại viên mãn, thậm chí có thể đã vô hạn đến gần với bát giai vĩnh hằng cảnh giới!
Thực lực bây giờ của Tô Tiểu Bạch vừa mới đặt chân tới sáng thế vĩnh hằng cảnh, nói trắng ra là chính hắn còn không rõ ràng sử dụng sáng thế pháp tắc như thế nào. Chiến đấu cùng cao thủ cùng cảnh giới, áp lực là cực kỳ lớn!
Cho dù Trùng Vân Cổ Thần chỉ còn lại là Linh thể, uy hiếp đối với Tô Tiểu Bạch cũng rất to lớn, mà mục tiêu của Tô Tiểu Bạch vốn là chinh phục toàn bộ siêu thoát vũ trụ thứ hai, dùng cái này để làm cho mười vị đại năng cảnh giới cửu giai vô tận vĩnh hằng chú ý.
Đã muốn làm, vậy thì làm một món lớn đi!
"Thủ hộ ở chỗ này lại là bản tôn của Trùng Vân Cổ Thần. . ."
Sắc mặt của Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng lập tức tái đi, hắn tốn sức thiên tân vạn khổ mới mở ra được đại môn cổ đại, đơn giản chính là muốn thu hoạch được khả năng đột phá tới thất giai, còn có lượng lớn tài bảo kia nữa.
Nhưng bây giờ thất giai đại năng kia vẫn còn tồn vậy, vậy còn kiếm cái rắm!
"Trùng Vân cổ văn minh ngày xưa bị hủy diệt có hai nguyên nhân. Thứ nhất là Trùng Vân Cổ Thần trêu chọc ít nhất bảy lục địa cừu hận, dẫn đến toàn bộ cao thủ thất giai ẩn thế không ra ở những lục địa này xuất thủ, cho nên trên lý thuyết cừu nhân của Trùng Vân cổ văn minh không chỉ một nhà, mà ít nhất có bảy nhà!"
"Thứ hai, Trùng Vân chính là Cổ Thần tự cao tự đại, coi là dựa vào sức một mình hắn sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể hủy diệt Trùng Vân cổ văn minh, kết quả là hắn không hề bồi dưỡng ra người nối nghiệp nào.
Lúc ấy trừ hắn ra, toàn bộ những người cường đại nhất Trùng Vân cổ văn minh cũng chỉ có ba sinh mệnh lục giai vĩnh hằng cao cấp, mà xuất chinh thảo phạt bọn hắn có trọn vẹn năm mươi lục giai đại năng!"
Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng ném cho Tô Tiểu Bạch một ánh mắt "Ngươi hiểu chứ". Mặc dù đánh giá của hắn đối với Trùng Vân Cổ Thần không nhiều, nhưng trong câu chữ đã có thể nhìn ra được, hậu thế cũng không đánh giá quá cao đối với vị kiêu hùng này!
Chiến trường tinh không không phải là sân khấu của một người nào đó, trừ phi hắn có thể hành động một mình giống như Tô Tiểu Bạch. Nếu không thì phải đàng hoàng bồi dưỡng ra cánh tay trái tay phải, sau đó tìm kiếm người thừa kế, đây đều là việc thuận lý thành chương.
Tất cả những chuyện này Trùng Vân Cổ Thần đều không làm, nhưng cừu nhân của hắn không chỉ là làm, hơn nữa còn làm rất tốt!
Loại chênh lệch này ngày xưa đã hiện ra sơ hở, trải qua hơn ngàn vạn kỷ nguyên phóng đại lại càng trở nên vô cùng to lớn, chỉ sợ chênh lệch giữa hai bên đã bị thời gian phóng đại đến tình trạng không cách nào tưởng tượng.
Vẻ mặt của Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng ủ rũ: "Hắn thực sự không muốn cho đâu, quên đi! Đáng tiếc một tòa bảo khố to lớn như thế, không cẩn thận cộng lại còn nhiều hơn so với tổng tất cả cừu gia của Trùng Vân cổ văn minh!"
Tô Tiểu Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Trùng Vân Cổ Thần, lập tức thản nhiên nói: "Nói cho ta biết, mỗi người bọn họ thuộc tổ chức nào?"
"Chờ đã. . . Không phải ngươi muốn đi chứ. . ."
Ngọa Phật vĩnh hằng đại năng nhìn thấy nhãn thần của Tô Tiểu Bạch kiên nghị, lập tức hiểu ra, gia hỏa này là muốn chơi thật!
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, chuyến đi này trên cơ bản tương đương với đối nghịch cùng ít nhất là bảy lục địa, nếu như dẫn phát hiệu ứng mắt xích, làm không cẩn thận sẽ lọt vào vô số cường giả thảo phạt giống như Trùng Vân cổ văn minh năm đó!"