Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1026 - Chương 1026: Đấu Lôi Đài? (2)

Chương 1026: Đấu Lôi Đài? (2) Chương 1026: Đấu Lôi Đài? (2)

Đều là Tiên Thiên, sao ngươi lại có lòng tin với Từ thiếu như vậy?

Phải biết, thi đấu là tổ chức cho toàn bộ thiên tài Đông Vực tham gia, không chỉ giới hạn trong Đông Thiên Giới.

Một ngày chỉ có mười cái danh ngạch, hơn nữa còn phân ra mười trận chiến.

Nói cách khác, chỉ khi đạt được quán quân trong một trận, mới đoạt được danh ngạch thí luyện.

Trong vạn cầu một, người dự thi đều chờ đến trận tốt nhất, tranh thủ cơ hội quán quân lớn nhất, thế nhưng lại bởi vì một chút sai lầm nào đó, mà bỏ lỡ cơ hội đạt quán quân.

Cho nên càng về sau, thiên tài tích luỹ càng nhiều.

Hôm nay thời gian đã qua nửa tháng.

Nửa tháng tích luỹ, đã có hơn hàng trăm, hàng ngàn người ứng cử quán quân.

Y chỉ là hạ nhân, lấy đâu ra tự tin nói những lời ấy?

"Ta cũng cảm thấy có chút khi dễ người. . ."

Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm tự nói, hắn không ngờ muốn lấy tư cách thí luyện, lại phiền phức đến như vậy.

Đấu lôi đài?

Tuy hiện tại chỉ có tu vi Tiên Thiên, nhưng bạo phát toàn bộ sức chiến đấu, không cẩn thận, đều có thể âm chết Vương Tọa.

Những "cường giả Tiên Thiên" chân chính kia, nếu không cẩn thận chơi hỏng, chẳng phải sẽ có thêm một sóng lớn cừu địch?

Ừm? Cừu địch?

Từ Tiểu Thụ vốn muốn hỏi xem có phương pháp thu hoạch danh ngạch nào khác hay không, nhưng nghĩ đến đây, ánh mắt chợt sáng lên,"Tu La Tràng tình huống thế nào, ngươi nói rõ chi tiết, người dự thi có trình độ gì?"

"Là Thiên La Trận."

Tiểu Liên trùng điệp uốn nắn Từ thiếu, lúc này mới nhắc nhở: "Từ thiếu chớ xem thường mức độ cuồng nhiệt của các thế lực lớn, đối với mấy cái danh ngạch này."

"Không nói bên trong Đông Thiên Giới, các đại thế lực đã có được danh ngạch, vẫn ngấp nghé mấy cái danh ngạch này."

"Chỉ bằng những người đến từ các vương thành khác, đã là cường trong cường, mỗi người cơ hồi đều có năng lực vượt cấp chiến đấu."

"Vượt cấp chiến đấu?" Tân Cô Cô một mặt buồn cười,"Vượt bao nhiêu cấp? Có thể vượt đến Vương Tọa không?"

"Ách. . ."

Tiểu Liên nhất thời kinh ngạc, hai mắt to tròn.

Gia hỏa này, có phải đối với vượt cấp chiến đấu, có hiểu lầm gì hay không?

"Tông Sư." Nàng bình tĩnh trả lời: "Trên cơ bản, quán quân cuối cùng, đều có thực lực sánh với Tông Sư."

"Phốc. . . khụ khụ, khục."

Tân Cô Cô cười đến sốc hông, lập tức lau nước bọt trên khóe miệng, lắc đầu lựa chọn rời đi, tiếp tục công việc của mình.

Tiểu Liên: ? ? ?

Cô nương không hiểu ra sao nhìn tới Từ thiếu, một mặt tình huống như thế nào?

"Đừng để ý, thỉnh thoảng y sẽ phát ngốc." Từ Tiểu Thụ cười đến vô cùng xán lạn, nụ cười rất giống Tân Cô Cô, hắn lại hỏi: "Khán giả quan chiến nhiều không? Đây cũng xem như thịnh hội đi?"

"Đương nhiên rất nhiều." Tiểu Liên nắm chặt quyền.

Nàng liếc mắt liền có thể nhìn ra, hai con hàng này, căn bản chính là hoàn khố thiếu gia cùng chó săn tiêu chuẩn, đối với tình huống Thiên La Trận Tu La. . . hoàn toàn không biết gì cả.

"Chỉ là thính phòng đã có thể dung nạp hơn vạn người, đừng nói chi những người không giành được vị trí, đứng ở bên ngoài vây xem."

Tiểu Liên tận lực biểu đạt tràng diện huyết tinh của Thiên La Trận, âm thanh ngoan lệ, nói: "Có thể ngồi trong thính phòng, cơ bản đều là nhân vật xuất chúng, nhưng bọn họ không dám ra sân, có thể thấy người trong sân, hung ác đến cỡ nào."

Tiêu Vãn Phong yên lặng đặt vật dụng trong tay xuống, cũng đi tới.

Y biết một chút tình huống.

Mặc dù vừa rồi Từ thiếu đá bay một tên Vương Tọa, nhưng đó là thuộc hạ, đối phương có lẽ cũng phối hợp.

Nhưng đám gia hỏa tham gia Thiên La Trận, đều là quái vật ăn người.

Mặc dù dáng dấp Từ thiếu chỉ hơi đẹp trai, tư thái xem như cân xứng, nhưng so với mấy tên lưng hùm vai gấu kia, quả thật không bằng.

Xuất thân Bán Thánh thế gia thì sao, đám người kia, không quản những thứ này.

Kết quả, Tiêu Vãn Phong cũng không nhịn được lo lắng lên tiếng: "Đúng vậy đó Từ thiếu, Thiên La Trận kia. . ."

"Cái giường này mang cho Tị Nhân tiên sinh, tới giúp một tay!" Tân Cô Cô kêu lên.

"Tới ngay, tới ngay."

Tiêu Vãn Phong hấp tấp chạy về, vẫn không quên quay đầu bổ sung,"Nếu Từ thiếu muốn đi, nhất định phải cẩn thận, ta từng quan chiến mấy trận. . . chỗ kia thật ăn người!"

"Nhận lo lắng, điểm bị động, +1."

"Nhận cảnh cáo, điểm bị động, +1."

Cột tin tức nhảy lên, Từ Tiểu Thụ lại chẳng quan trâm, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn ba chữ "Hơn vạn người" mà Tiểu Liên nói.

Một cái giác đấu trường có thể dung nạp hơn vạn người quan sát?

Còn có rất nhiều người không có chỗ ngồi, ngừng chân ở bên ngoài quan sát?

Tuyển thủ dự thi, đều là cừu non. . . phi, cao thủ Tiên Thiên?

"Thật có hơn vạn người quan sát?" Từ Tiểu Thụ xác minh hỏi.

Tiểu Liên thầm nghĩ sợ rồi sao, cười tủm tỉm nói: "Từ thiếu không cần khẩn trương, dù sao ngài cũng xuất thân Bán Thánh thế gia, chỉ bằng một thân linh kỹ, đã có thể nghiền ép đại đa số người, tiểu nữ tử cảm thấy, có thể thử một lần."

"Thật có ít nhất vạn người quan sát?" Từ Tiểu Thụ hỏi lại.

"Ách. . ."

Tiểu Liên không biết vì sao Từ thiếu cứ nhằm vào số người quan sát, nhưng cũng không dám giấu diếm,"Tuy rất muốn giảm số lượng cho ngài, nhưng vạn người, kỳ thật là con số tối thiểu. . ."

"Đều là Luyện Linh Sư?" Từ Tiểu Thụ bắt đầu thở mạnh.

"Phí lời. . . ách, phải." Tiểu Liên kém chút nói ra tiếng lòng.

Thế giới cuồng hoan thuộc về Luyện Linh Sư, người thường nào dám tới tìm chết?

Dư ba chiến đấu thổi qua, hồn quy thiên địa!

"Có kết giới bảo hộ gì hay không, chính là loại che đậy âm thanh, tin tức kia?" Từ Tiểu Thụ nhớ đến Phong Vân Tranh Bá ở Thiên Tang Linh Cung.

"Chuyện này. . ."

Tiểu Liên chần chừ một lúc, nói: "Nếu Từ thiếu lo lắng bị người bên cạnh ảnh hưởng, vậy ta có thể tìm người phụ trách, để bọn họ tạo thuận lợi, bố trí kết giới phòng hộ ở trận đấu của ngài."

"Nói nhảm cái gì đấy?"

Hai mắt Từ Tiểu Thụ lập tức tuôn ra lục quang,"Bản thiếu gia là loại người kia sao? Có kết giới, cũng phải thu cho bản thiếu gia!"

Điểm bị động!

Điểm bị động của lão tử, sao có thể nói che là che?

Quả nhiên, Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc, buổi sáng vừa mới thu quán, tưởng rằng thua lỗ mấy triệu, hiện tại xem ra, thu rất tốt a!

Đội ngũ mấy ngàn người, sao có thể so với hơn vạn người xem?

"Tu La Tràng, lúc nào mới có thể đánh?" Từ Tiểu Thụ hỏi.

"Là Thiên La Trận. . ."

Tiểu Liên bất lực uốn nắn, nàng không biết vì sao sắc mặt Từ thiếu đột nhiên chuyển xanh, bị dọa, cũng không thể sợ thành như vậy đi?

"Hôm nay còn chưa đánh xong, buổi tối hản còn hai trận. . ."

"Đi, xuất phát! Đến Tu La Tràng!" Từ Tiểu Thụ lập tức ngắt lời nàng.

"Là Thiên La. . ."

Cạch!

Tân Cô Cô chẳng biết từ lúc nào đã gác chuyện vặt sang một bên, đi tới bên cạnh Tiểu Liên, vỗ vai nàng, ngữ trọng tâm trường nói: "Tiểu cô nương, ngươi còn trẻ, không biết Thiên La Trận đã sắp phải đổi tên."

Tiểu Liên: ? ? ?

"Tiêu Vãn Phong, đừng làm nữa." Tân Cô Cô quay đầu hô.

"Cái gì?"

Kỳ thật Tiêu Vãn Phong có lòng muốn đi theo đại quân, nhưng mình chỉ là hạ nhân bưng trà rót nước, tự nhận không có tư cách tham gia Thiên La Trận.

Nhưng Tân Cô Cô lại lần nữa hô lên: "Tranh thủ thời gian, chạy tới Đa Kim Thương Hội mua trà lá, ấm trà tốt nhất. . . dùng nhẫn trữ vật vừa rồi ta cho ngươi, chờ lúc nữa pha mấy ấm nước nóng, bắt đầu làm việc."

"Có ý gì?" Tiêu Vãn Phong khẽ giật mình.

"Là đi xem kịch đấy, có biết không?" Tân Cô Cô quay đầu, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,"Từ thiếu diễn kịch không mệt sao, ngươi phụ trách công việc bưng trà rót nước, hôm nay mới là ngày đầu làm việc, ngươi đã muốn trốn việc?"
Bình Luận (0)
Comment