Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1066 - Chương 1066: Thập Phẩm Luyện Đan Miêu (2)

Chương 1066: Thập Phẩm Luyện Đan Miêu (2) Chương 1066: Thập Phẩm Luyện Đan Miêu (2)

Mặc dù thăng cấp kỹ năng, thuận tiện thức tỉnh một đợt, nhưng sau khi bị Tân Cô Cô đánh gãy, Từ Tiểu Thụ liền không còn tâm tình rút thưởng tiếp.

Hắn là một con ong chăm chỉ.

Cho dù vất vả thế nào, mỗi ngày dành ít nhất mười tiếng tu luyện, là chuyện không thể thiếu.

Có lẽ ở trong mắt ngoại nhân, Từ Tiểu Thụ hắn thu được thành công là nhờ vào may mắn, nhưng bản thân Từ Tiểu Thụ lại không cảm thấy vậy, mỗi ngày hắn đều cực cực khổ khổ tu luyện.

Độn gối lên, ngã lưng nằm xuống.

Từ Tiểu Thụ điều chỉnh hô hấp, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

"Sột soạt sột soạt - "

Trong mộng, Phương Pháp Hô Hấp vận hành thập phần thông thuận, thiên địa linh khí cuồn cuộn mà đến, liễm tụ khí hải, trắng đêm không ngủ, cố gắng tu luyện.

Nửa đường không biết vì sao, có thể là nệm thiếu một khối, cấn đến hoảng.

Cũng có thể là lương tâm trỗi dậy, Từ Tiểu Thụ cảm giác mình còn mộng du.

Trong lúc mộng du, thân thể hắn "xoát" một cái, tiến nhập Nguyên Phủ, dưới sinh mệnh linh khí tẩm bổ, ôm lấy bạch miêu ngủ ngon lành.

Một đêm này, hắn mơ thấy một giấc mơ thần kỳ.

Ở trong mộng cảnh, hắn đứng giữa mấy vạn cái bồn tắm lớn cuồn cuộn sôi trào, thuốc mùi tràn ngập, thấm vào ruột gan.

Không chỉ quét sạch toàn bộ mệt mỏi, dược lực còn trùng kích khí hải, kém chút khiến hắn ngủ một giấc đột phá thành cao thủ Tông Sư.

Thời khắc mấu chốt, Từ Tiểu Thụ xiết chặt bàng quang, mộng cảnh nhất thời vỡ vụn.

Nhưng kế tiếp, chính là đệ nhị thiên đường.

Mùi thuốc ngưng thực, hóa thành dược dịch, sau đó biến thành Linh Tinh cuồn cuộn, từ trên trời giáng xuống.

Từ Tiểu Thụ tắm trong cơn mưa Linh Tinh tràn ngập mùi thuốc, hắn có thể cảm nhận được túi tiền của mình lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, từ từ phình lên.

Thời điểm bành trướng đến mức gần như vỡ vụn, bàng quang lần nữa xiết chặt, thiên đường vỡ vụn.

Một vị nữ tử mặc váy đỏ xuất hiện, nũng nịu hô lên "Ca ca -", đôi mắt Từ Tiểu Thụ lập tức mở ra, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt, kém chút hồn phi phách tán.

"Hô - "

Sau khi ý thức được đây là mộng cảnh, Từ Tiểu Thụ mới thở phào một hơi.

Hắn làm sao cũng không ngờ tới, Thuyết Thư Nhân vậy mà xuất hiện ở trong mộng cảnh, xem ra ấn tượng tên kia lưu lại, vô cùng sâu a.

Từ Tiểu Thụ định đứng dậy rửa mặt, thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện, vị trí hiện tại chính là bên trong Nguyên Phủ.

Mà xung quanh, mấy vạn cái đan đỉnh cùng dược thảo cất ở trong giới chỉ, toàn bộ bị lấy ra.

Mỗi một cái đan đỉnh đều đang cuồn cuộn sục sôi, bên trong có dược dịch ngưng kết, rất nhiều Xích Kim Dịch đã có thể ra lò.

"Ta cố gắng như vậy?"

Từ Tiểu Thụ bị dọa,"Mộng du đều luyện đan kiếm tiền, ta thật nghiêm túc như vậy?"

Cho dù mỗi ngày đều lừa mình dối người, tẩy não bản thân "Ta sống rất vất vả", nhưng Từ Tiểu Thụ biết.

So với những người khác mà nói, hắn tu luyện rất đơn giản, đột phá cũng đơn giản, phương thức thu hoạch "linh kỹ" càng đơn giản hơn.

Trên bản chất, Từ Tiểu Thụ rất rõ mình là một người như thế nào.

Lười chảy thây!

Cho nên, đối với mình chăm chỉ cố gắng, trong lúc mộng du "lấy ra ba vạn đan đỉnh, luyện chế mấy phần Xích Kim", Từ Tiểu Thụ cảm thấy phi thường nghi hoặc.

Hắn xoa xoa mắt, không dám tin những gì mình nhìn thấy.

Tuy nhiên, trong Nguyên Phủ rộng lớn, có một con tiểu phì miêu màu trắng đang bôn ba qua lại.

Nó thập phần phấn khởi, rong ruổi di chuyển giữa đám đan đỉnh, bắt đầu trút Xích Kim Dịch đã luyện xong vào trong bình ngọc, cuối cùng vẫn không quên dùng móng vuốt đậy nắm bình lại.

"Meo ô - "

Nói thập phần thư sướng kêu lên, dùng móng vuốt ném bình ngọc tới một phía.

Thuận theo vết tích bình ngọc bay đi, Từ Tiểu Thụ lập tức nhìn thấy một tòa núi nhỏ ở bên cạnh.

Một tòa núi nhỏ do bình ngọc tạo thành, lộn xộn chất thành đống.

Rất rõ ràng, ném loạn vật phẩm như vậy, không phải tác phong của Từ Tiểu Thụ, toàn bộ đều là kiệt tác của bạch miêu Tham Thần.

Lần này Từ Tiểu Thụ rung động.

"Tham Thần, đang luyện đan?"

Hắn cảm thấy thế giới quan của mình bị trùng kích.

Hình ảnh trong đầu chợt lóe, tựa hồ nhớ đến chuyện gì.

Đêm qua trước khi nhập mộng, mình thật tiến vào Nguyên Phủ?

Sau khi cọ cọ nó một phen, liền bắt đầu dạy học lung tung, bằng vào cảm giác tội lỗi cưỡng ép luyện chế ra một lò Xích Kim Dịch, ngay cả dược dịch cũng không thu về, liền trực tiếp nhập mộng.

Nhưng bạch miêu Tham Thần, tựa hồ thật học được?

"Nó lấy đâu ra Tẫn Chiếu Bạch Viêm?"

"Thậm chí còn biết luyện đan?"

"Là động lực gì, có thể thúc đẩy tiểu phì miêu càng lúc càng béo, bốc đồng đi luyện đan, phân ra dược dịch?"

Trong đầu Từ Tiểu Thụ hiện lên "Mười vạn câu hỏi vì sao", trong nháy mắt "phì" một tiếng, lần nữa nằm xuống.

Hắn thấy mình nhất định vẫn còn đang nằm mơ, nhưng dùng ngón tay đâm vào lòng bàn tay, cảm nhận đau đớn truyền tới.

Lúc này Từ Tiểu Thụ ý thức được không đúng.

Hắn giả bộ ngủ, dùng Cảm Giác điều tra hết thảy động tĩnh của Tham Thần.

Xích Kim Dịch hiển nhiên không thể nào luyện tốt toàn bộ.

Ba vạn đan đỉnh khai lò, nhưng độ thuần thục của Tham Thần không cao, có thành công, cũng có thất bại.

Ngửi thấy mùi khét truyền đến, bạch miêu liền lập tức vọt tới đan đỉnh trước mặt, khẽ hấp quét sạch dược dịch bên trong.

Sau khi vừa lòng thỏa ý ợ một cái, trong miệng nó liền phun một chút Tẫn Chiếu Bạch Viêm, áp súc thành chủng, dùng hư diễm nung khô đan đỉnh.

Sau đó từ trong bụng phun ra dược thảo, dùng hư diễm tinh luyện thành dược dịch, đổ vào đan đỉnh nấu lấy, áp súc dược dịch, lúc này phì miêu mới chạy đi chiếu cố đan đỉnh khác.

"Ôi mẹ ơi!"

Từ Tiểu Thụ nhìn ngây người.

Chiêu này của Tham Thần, rõ ràng là thủ pháp luyện đan hắn tự sáng tạo.

Quá trình, trình tự. . .

Căn bản không khác hắn chút nào!

Ngay cả phương thức ném bừa dựa thảo vào đan đỉnh, Tham Thần cũng học được?

Sau khi Từ Tiểu Thụ mộng bức, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Bởi vì sợ nổ lô dẫn phát động tĩnh quá lớn, cho nên từ khi có được Nguyên Phủ, mỗi lần hắn muốn luyện chế đan dược, đều sẽ tiến hành ở trong Nguyên Phủ.

Mặc dù Nguyên Phủ hay có người lui tới.

Nhưng hộ khẩu thường trực, ở lâu nhất, chỉ có tiểu phì miêu Tham Thần!

"Cho nên, gia hỏa này học trộm thủ pháp luyện đan của ta?"

Từ Tiểu Thụ một mặt chấn kinh.

Con mèo này điên rồi!

Nó học luyện đan làm gì?

Còn nữa, sao nó có được Tẫn Chiếu Bạch Viêm ?

Nhìn Tham Thần bận rộn đi đi về về, phun ra Bạch Viêm luyện đan, Từ Tiểu Thụ đột nhiên hiểu ra.

Mỗi lần mình tiến vào không gian Nguyên Phủ, Tham Thần liền thân mật chạy tới cọ cọ mình.

Nguyên lai tưởng rằng gia hỏa này chỉ muốn hấp thu khí tức sinh mệnh Sinh Sinh Bất Tức phát ra, nào ngờ thời điểm thôn phệ khí tức sinh mệnh, tiểu phì miêu còn vụng trộm hấp thu Tẫn Chiếu Bạch Viêm?

Bởi vì có Nguyên Khí Tràn Đầy, cộng thêm không phòng bị Tham Thần, cho nên đến tận lúc này, Từ Tiểu Thụ mới phát giác.

Hắn bị tiểu yêu tinh kia dọa phát sợ.

Chuyện này quá mơ hồ.

Lúc đầu tiểu bạch miêu chỉ biết ngáy to đi ngủ, ăn vụng sinh mệnh lực, hiện tại lại có kỳ hiệu như vậy?

"Ngươi là ma cà meo a!"

Từ Tiểu Thụ cảm thán, vẫn có chút không dám tin.

Hắn biết thủ pháp luyện đan của mình rất đơn giản, chỉ là điều kiện tiên quyết có hơi hà khắc mà thôi.

Tuy nhiên Từ Tiểu Thụ căn bản không ngờ tới, Tham Thần bằng vào thôn phệ, góp đủ điều kiện tiên quyết, ngay cả thủ pháp luyện đan của hắn, cũng học được toàn bộ.

"Cho nên, Từ Tiểu Thụ ta không hiểu ra sao, dạy ra một con Thập phẩm Luyện Đan Miêu?"
Bình Luận (0)
Comment