Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1121 - Chương 1121: Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu? (1)

Chương 1121: Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu? (1) Chương 1121: Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu? (1)

Âm thanh vừa rồi đã được mặt nạ cải biến, nhưng lờ mờ có thể phân biệt ra được, đó là "giọng nữ". . .

Toàn trường tĩnh mịch!

Lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

"Ngươi đến phòng ta - "

"Ngươi - "

"Đến - "

"Phòng - "

"Ta - "

Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.

Mà "mọi người", đương nhiên cũng bao gồm Nam Cung Dần đang đứng trên đài cao.

Chùy nhỏ trong tay Nam Cung Dần "đông" một tiếng rơi xuống, đập vào trên bục gỗ cũng không phát hiện, hiển nhiên y vẫn còn đang ở trong trạng thái mộng bức.

"Không phải chứ?"

Có người nhấp nhô hầu kết, gian nan nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí thử dò xét nói: "Âm, âm thanh kia, hẳn không phải Đông Lăng hội trưởng đi?"

"Thế nhưng mà. . ."

"? ? ?"

Không ai đáp lại.

Hiện tại mọi người vẫn đang bị dấu chấm hỏi phủ đầy mặt, sao có thể đáp lại?

Kỳ thật ngữ khí nghi vấn vô thức người vừa rồi phát ra, đã bại lộ nội tâm rung động, còn có đáp án trong lòng y.

Mà người có đáp án tương tự y, không phải số ít.

Vừa rồi Nam Cung Dần nhắc nhở nữ chủ nhân phòng bao số 183, cũng chính là Đông Lăng hội trưởng, đeo mặt nạ vào.

Hiện tại mới qua không bao lâu, sau khi "Đông Lăng hội trưởng" đeo mặt nạ lên, liền trở nên. . . trực tiếp như vậy? Còn "đến phòng ta"?

"Không thể nào!"

Trầm ngâm mấy hơi, tràng diện bắt đầu sôi trào.

"Phòng bao số 183, trăm phầm trăm chính là Hiệp Hội Luyện Đan Sư, về phần phòng bao số 172 được Đông Lăng hội trưởng giao hảo như vậy, lại là người phương nào?"

"Cầm tới Bồ Đề Thụ Căn, đưa cho người khác?"

"Trời ạ, đến phòng ta. . ."phòng" này hẳn là phòng bao đi, ta không có lý giải sai chứ? Uy, bóp ta một cái!"

"Tê - "

"Không có nằm mơ a! Nhưng sao có thể như vậy được?"

"Ta từng gặp qua Đông Lăng hội trưởng, nàng, nàng không phải là người như vậy. . ."

Giờ khắc này, theo tiếng hô của Hoa Minh.

Hình tượng Đông Lăng hội trưởng cao cao tại thượng, tinh khiết cao ngạo trong lòng mọi người, ầm vang tan vỡ.

Mà Đông Lăng hội trưởng bên trong phòng bao số 183, sau khi nghe Hoa Minh nói xong, thân thể mềm mại bất chợt run lên, kinh ngạc nhìn cô nàng không biết ăn nói kia.

Âm thanh đám người bên ngoài xì xào bàn tán, tại thời khắc này, toàn bộ truyền vào trong tai nàng.

Mấy vị lão giả bên cạnh Đông Lăng hội trưởng, bao gồm Sư Đề, đồng loạt yên lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, bộ dáng phong bế lục cảm, ta không nghe thấy gì cả.

Nhưng mấy tên già mà không biết xấu hổ kia vẫn dựng thẳng lỗ tai, còn thỉnh thoảng run run, công khai biểu thị sự hiếu kỳ đối với những gì đám người đang nghị luận.

Đông Lăng trầm ngâm.

Không chỉ ngậm miệng không nói, biểu lộ cũng trầm xuống, nàng vô thức muốn lên tiếng quát lớn.

Nhưng đó là Hoa Minh, là thánh sứ. . .

Nghĩ đến đây, Đông Lăng trùng điệp hít một hơi, ngực nhô cao, sau đó phun tạp khí ra.

"Hô - "

Cuối cùng, nàng yên lặng đeo mặt nạ lên.

"Im miệng! ! !"

Đông Lăng đột nhiên bạo phát quát lạnh, oanh chấn toàn bộ giao dịch hội.

Sư Đề ở khá gần, cả người đột nhiên run lên, ông ta hơi dịch chuyển cái mông, kéo ra chút khoảng cách.

Ông ta biết Đông Lăng không dễ chọc.

Hội trưởng tổng bộ Hiệp Hội Luyện Đan Sư vương thành, không chỉ am hiểu Luyện Đan Thuật, mà còn có năng lực chiến đấu siêu tuyệt của Tẫn Chiếu nhất mạch trong truyền thuyết.

Người như vậy, tính tình sẽ không quá tốt.

Tiếng nghị luận bên dưới lập tức bốc hơi.

Sau khi Đông Lăng quát một tiếng, Nam Cung Dần cũng nhanh chóng phản ứng lại, nắm lấy chùy nhỏ gõ "Đông đông đông".

"Yên tĩnh, yên tĩnh, giao dịch hội cấm ồn ào!"

Lúc này Hoa Minh cũng ý thức được chuyện gì.

Cho dù lúc đầu nàng không biết lời nói của mình dẫn xuất tai họa, nhưng tiếng nghị luận bên dưới truyền đến, cộng thêm Đông Lăng hội trưởng nắm chặt nắm đấm, âm thanh phẫn nộ, cũng khiến cho nàng lập tức phản ứng lại.

"Vừa rồi. . ." Hoa Minh không lưu loát quay người, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, có chút ngượng ngùng,"Chuyện này, Đông Lăng hội trưởng, ta không phải cố ý. . ."

Đông Lăng khoát tay chặn lại, lạnh nhạt nói: "Không sao."

Bộ dáng nàng phong khinh vân đạm, phảng phất phẫn nộ vừa rồi tích súc, đã theo một tiếng gầm thét, hoàn toàn phát tiết ra.

Nhưng tròng mắt Hoa Minh lộc cộc nhất chuyển, nhanh chóng nhìn lướt qua ly rượu đang đau khổ kiên trì trong tay Đông Lăng hội trưởng. . .

Chiếc ly đế cao kia đã nứt ra!

Sở dĩ nó không vỡ thành mảnh vụn rơi xuống, là bởi vì tu vi Đông Lăng hội trưởng cường hãn, nàng dùng linh nguyên chống đỡ.

"Chuyện này, à, ơ. . ."

Hoa Minh vò đầu, nhìn quanh bốn phía một lượt.

Thấy mấy người quanh mình nhìn trời, im ắng huýt sáo, lật đan thư. . . không có ai giúp mình nghĩ cách giải cục.

Giờ khắc này, Hoa Minh cảm thấy mình tựa hồ trở về Thánh Cung.

Tình huống chính là sau khi mình làm sai, sư tôn Bạch Liêm giận dữ, đám người xung quanh ốc còn không mang nổi mình ốc.

Thời điểm như vậy, sao lại không có ai hảo tâm đứng ra cứu mình?

"Đều tại ngươi!" Hoa Minh đột nhiên hung dữ ngoái nhìn Chu Thiên Tham, thầm nghĩ nếu đề nghị của ngươi tốt một chút, ta cũng không cần vận dụng đầu óc.

Chu Thiên Tham: ? ? ?

Hắn không hiểu ra sao.

Sao đột nhiên bắt ta cõng nồi?

Hiển nhiên, Hoa Minh cũng không nghĩ tới. . .

Đầu óc người nàng ký thác, kỳ thật không tốt hơn nàng là bao. . . .

Phòng bao số 172.

Nói thật, người bị "Đông Lăng hội trưởng" dùng một câu "Đến phòng ta" hù đến, kinh hãi nghiêm trọng nhất, chính là Từ Tiểu Thụ.

Vừa rồi hắn thậm chí còn lật lại toàn bộ ký ức một lần.

Kết quả phát hiện mình căn bản chưa từng tiếp xúc với tổng bộ Hiệp Hội Luyện Đan Sư vương thành.

Sau đó phòng bao số 183 vang lên một giọng nữ khác, Từ Tiểu Thụ mới ý thức được, mọi người đã hiểu lầm.

Câu "Đến phòng ta" ngu ngốc kia, căn bản không phải Đông Lăng hội trưởng nói ra, mà là kiệt tác của một nữ nhân vô não khác.

Nhưng mấu chốt là. . .

"Phòng bao số 183, sao lại xuất hiện một nữ nhân muốn đưa bảo vật cho mình?" Từ Tiểu Thụ nghĩ mãi không ra.

Lúc này Mộc Tử Tịch đã thâm trầm thiếp thân, đôi mắt hơi híp, cả người phảng phất có âm thần phụ thể, lãnh ý mười phần,"Họ Từ, ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?"

"Không có, đừng nói lung tung." Từ Tiểu Thụ khoát tay.

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +3."

"Không có? Không có sao người ta lại cho ngươi bảo vật giá trị ba tỷ mốt?" Mộc Tử Tịch nhíu mũi ngọc tinh xảo, xùy hơi tra hỏi.

"Bản thiếu gia cũng đang buồn bực chuyện này đây. . ." Từ Tiểu Thụ không hiểu, chợt nhướng mày lên, nghĩ đến một khả năng,"Nàng, muốn lừa ta?"

"Hừ!"

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."

Từ Tiểu Thụ không để ý tới cảm xúc cổ quái của tiểu sư muội, hắn suy nghĩ, không biết đây có phải chiến thuật của đối phương hay không?

Nói muốn đưa bảo, đợi mình thu tay lại không ra giá, đối phương đấu giá thắng bảo vật, sau đó. . .

Trở mặt không quen biết?
Bình Luận (0)
Comment