Chương 1150: Hài Cốt Thiên Cơ Khôi Lỗi (2)
Chương 1150: Hài Cốt Thiên Cơ Khôi Lỗi (2)
Trên đài cao.
Bỉ Ngạn Hoa Khai thấy phòng bao số 1 trầm mặc, nội tâm có hơi kinh ngạc.
Thời điểm Hoàng Tuyền đại nhân phân phó mình xuất ra Thiên Cơ Khôi Lỗi, mình cũng có phản ứng tương tự, rung động không chịu nổi, làm sao dám?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Thánh Thần Điện nghe mình nói hai câu, liền từ chối cho ý kiến.
Toàn bộ đều giống như Hoàng Tuyền đại nhân dự liệu.
Hết thảy, đều đang phát triển theo quỹ tích. . .
"Ngưu bức!" Giờ khắc này, nội tâm Bỉ Ngạn Hoa Khai kính trọng Hoàng Tuyền đại nhân không thôi, sùng bái cuồn cuộn tràn lan.
Có thể khiến cho Thánh Thần Điện ngầm đồng ý giao dịch hài cốt Thiên Cơ Khôi Lỗi, chuyện này, cần phải có năng lượng bao lớn?
"Đã không phản đối, vậy ta liền bắt đầu giao dịch?"
Bỉ Ngạn Hoa Khai tượng trưng hỏi một câu, phòng bao số 1 tiếp tục trầm mặc.
Đám người tham gia giao dịch hội cũng mộng bức.
Có người thần sắc kích động, có người ngơ ngẩn, hoặc là không minh bạch tình huống, chợt thấy người đeo mặt nạ Diêm Vương trên đài cao gõ chùy nhỏ xuống.
"Giá khởi điểm, một trăm tỷ!"
Dát!
Toàn trường tĩnh mịch.
Sắc mặt tất cả mọi người đột nhiên trắng bệch.
Một trăm tỷ?
Cho dù bán bọn họ đi cũng không gom đủ con số đó!
Bên trong phòng bao số 1, sắc mặt Trử Lập Sinh nhất thời đen lại,"Trình điện chủ, người này đang đùa chúng ta, bọn hắn chắc chắn chúng ta sẽ mua tới. . ."
"Hô giá đi." Trình Tích ngắt lời, sắc mặt hờ hững, không ai biết trong lòng y đang nghĩ gì.
Không sai.
Sự tình nơi đây, đã không phải điện chủ phân điện Trình Tích y có thể quyết định.
Số tiền kia, càng thêm không cần phân điện vương thành tới gánh.
Tạm thời mua tới hài cốt Thiên Cơ Khôi Lỗi, nhân viên Đạo bộ trên đường chạy tới, nhất định sẽ tiến hành điều tra người đeo mặt nạ Diêm Vương ở trên đài cao.
Nếu như không phải người tham chiến năm đó, bắt lại là được.
Mà nếu phải. . .
Trình Tích khẽ run rẩy, không dám tiếp tục nghĩ tiếp.
Y cảm thấy vấn đề này không có liên quan gì tới y.
Giờ phút này, y chỉ cần đóng tốt vai diễn người tham gia giao dịch hội là được. . .
Ra giá, chỉ thế thôi. . . .
"Một trăm tỷ!"
Trong bầu không khí tĩnh mịch, âm thanh phòng bao số 1 truyền ra vô cùng nổi bật.
Đám người nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngốc như Mộc Tử Tịch bên trong phòng bao số 209, đều thấy rõ cục diện giờ phút này, những người khác sao có thể không biết?
"Bọn hắn bọ ngốc sao?"
Mộc Tử Tịch ở bên cạnh lôi kéo ống tay áo Từ Tiểu Thụ,"Phòng bao số 122 rõ ràng là đến ăn cướp, Thánh Thần Điện sao lại trần trụi đứng ra?"
Từ Tiểu Thụ mặc kệ nàng nắm ống tay áo, tâm tư không ở chỗ này, nỉ non trả lời: "Chu Du Hoàng Cái, nguyện đánh nguyện chịu. . ."
"Thánh Thần Điện điên rồi?" Lưu Lục đột nhiên sợ hãi kêu kêu.
Sau đó hắn lập tức bịt miệng mình lại, nhìn bốn phía,"Ai, ai đang nói chuyện?"
Tân Cô Cô: ". . ."
Hắn trợn mắt nhìn Lưu Lục một chút, sau đó ánh mắt chuyển đến chỗ Từ Tiểu Thụ,"Từ thiếu, phòng bao số 122 có lai lịch gì, trực tiếp đánh cướp Thánh Thần Điện?"
"Diêm Vương!" Từ Tiểu Thụ ngưng giọng nói: "Hôm đó chúng ta ra ngoài đi dạo, không phải một mực cảm ứng được có người nhìn chằm chằm à, chính là bọn họ."
Mộc Tử Tịch khẽ giật mình.
Tuy ánh mắt sư huynh nhà mình chưa từng động, nhưng giọng nói vô cùng khẳng định, khiến nàng nhớ lại hôm đó hồi lâu, sư huynh từng dặn dò mình phải chú ý mấy cái thế lực.
Diêm Vương, không phải chính là tổ chức chuyên môn móc mắt người ta sao?
Đám người kia, thế mà trực diện đánh cướp Thánh Thần Điện?
"Bọn hắn làm sao dám?" Mộc Tử Tịch chần chờ lên tiếng.
Làm sao dám. . . Từ Tiểu Thụ đồng dạng nhíu mày.
Đúng vậy. . .
Bọn hắn làm sao dám?
Làm sao dám lấy ra hài cốt Thiên Cơ Khôi Lỗi, quang minh chính đại đặt ở trước mặt Thánh Thần Điện?
Không sợ truy cứu, không sợ điều tra?
Chỉ cầu tiền?
Từ Tiểu Thụ âm thầm lắc đầu.
Hắn không tin Diêm Vương thiếu tiền, cho dù thiếu tiền, cũng sẽ không ở trước mặt Thánh Thần Điện làm ra đại sự lớn như vậy.
Như vậy, mục đích của bọn họ là gì?
"Con mắt!"
Linh quang lóe qua, Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ đến mục tiêu của Diêm Vương.
Nhưng nếu là vì con mắt, sao lại ở trên Linh Khuyết giao dịch hội, thả ra một quả bom lớn như vậy?
"Chờ đã, bom. . ."
Tư duy Từ Tiểu Thụ đình trệ, con ngươi đột nhiên co lại, bờ môi dần dần mở lớn.
"Từ thiếu?" Mộc Tử Tịch ở bên cạnh ngước mắt, hiển nhiên chú ý tới cảm xúc Từ Tiểu Thụ biến hóa.
Từ Tiểu Thụ không để ý tới.
Trong nội tâm, hắn kết hợp mục tiêu cuối cùng nhất của Diêm Vương với cảnh tượng kinh người trước mắt, kết quả vừa vặn hợp thành kế sách hắn mới vừa nghĩ tới không lâu, giương đông kích tây.
"Diêm Vương, muốn gây sự!"
Cơ hồ trong lúc điện quang hỏa thạch, Từ Tiểu Thụ nghĩ đến khả năng này.
Ở chỗ này gây sự?
Không!
Mục đích của bọn họ, chính là ném một quả bom nặng ký vào trong Linh Khuyết giao dịch hội, kéo toàn bộ sự chú ý tới nơi vày.
Đúng lúc Linh Khuyết giao dịch hội là một trận thịnh hội hiếm thấy ở vương thành, cơ hồ toàn bộ đại biểu các thế lực lớn đều có mặt ở đây.
Mà ngoại nhân cũng tham gia trận thịnh hội này.
Ánh mắt Thánh Thần Điện càng không cần phải nói.
Chuyện này có ý nghĩa như thế nào?
Có ý nghĩa phòng thủ những nơi khác, thời gian ngắn trở nên suy yếu.
Là thời khắc giương đông kích tây tốt nhất!
Đồng thời, Diêm Vương muốn "Giương đông", lấy hài cốt Thiên Cơ Khôi Lỗi làm mồi, Thánh Thần Điện không thể không chú ý tới.
Như vậy, bọn họ "kích tây", xác suất thành công, cơ hồ sẽ đạt đến trăm phần trăm.
Như vấn đề lại tới. . .
"Ai là "tây"?"
Từ Tiểu Thụ luống cuống.
"Tây", hoặc là Thiên Tri Chi Nhãn hắn đang nắm giữ, hoặc là Thần Ma Đồng của tiểu sư muội, hoặc là, Tam Yếm Đồng Mục của Khương Nhàn!
"Xác suất hai phần ba. . ." Từ Tiểu Thụ nghĩ đến đây liền muốn khóc.
Hắn còn chưa kịp gây sự, đột nhiên phát hiện, người khác đã muốn chơi mình?
Có thể hảo hảo qua hết tối nay hay không?
Chẳng phải chỉ là giao dịch hội thôi ư?
Cần gì náo lớn như vậy?
Những người này, thật sẽ không bỏ qua một chút cơ hội nào, quá đáng sợ!
Từ Tiểu Thụ cảm giác mình lại không cẩn thận phá vỡ thiên cơ, nhìn đám người vẫn còn đang một mặt chấn kinh Thánh Thần Điện thật hô giá mua tới hài cốt Thiên Cơ Khôi Lỗi, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác ưu việt khó nói nên lời. . .
Kỳ thật lá gan người ta, lớn nằm ngoài sức tưởng tượng của các ngươi!. . .
"Thành giao!"
Không có gì bất ngờ xảy ra, một trăm tỷ, không ai dám thêm, Thánh Thần Điện thu hồi hài cốt Thiên Cơ Khôi Lỗi, bọn họ càng không dám nhúng tay vào.
Bỉ Ngạn Hoa Khai vừa lòng thỏa ý lui xuống, người hầu mang hài cốt tới phòng bao số 1, y chỉ cần đợi lấy tiền.
Số tiền kia, chính là kinh phí hoạt động của Diêm Vương trong khoảng thời gian tiếp theo.
Giao dịch tiếp tục.
Bên trong phòng bao, Từ Tiểu Thụ đột nhiên đứng lên đến.
Hắn muốn xuất thủ!
Nếu như tối nay phát sinh loạn tượng, một trong những nhân vật thảm tao bi kịch, khả năng cao có Từ Tiểu Thụ hắn.
Không thể tiếp tục án binh bất động nữa.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy, mình phải là người châm ngòi thổi gió, quấy cho điên đảo càn khôn kia.
Nếu như Diêm Vương muốn chơi mình, vậy mình liền trực tiếp dọn bãi, kéo Thánh Thần Điện làm bia đỡ đạn, tọa sơn quan hổ đấu.
Dù sao ở bên ngoài, mình vẫn là nhất giới lương dân, thụ Thánh Thần Điện bảo hộ.
Đến lúc đó quy tội xuống, người phóng hỏa không phải mình, mà người trong cuộc cũng đã thoát thân rời đi. . .
Bàng quan có tội, thế nhưng tội không đáng chết.
"Lưu Lục, ngươi chuẩn bị một chút, bản thiếu gia muốn bán đồ!"
"Ách, được. . . Từ thiếu muốn bán thứ gì, tiểu nhân lập tức an bài, kế tiếp ra sân sẽ là ngài." Lưu Lục nhanh nhẹn gật đầu.
Từ Tiểu Thụ đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm phòng bao số 122 cười hắc hắc:
"Bản thiếu gia muốn bán Quạt Ba Tiêu của Thiết Phiến công chúa, châm ngòi thổi gió loại kia!"