Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1156 - Chương 1156: Không Cần Hoảng (2)

Chương 1156: Không Cần Hoảng (2) Chương 1156: Không Cần Hoảng (2)

Bên trong phòng bao số 13, Lãnh Kỳ bị nội hàm đến mức kém chút lao ra đánh người.

Giờ phút này y cảm thấy rất khó hiểu, sao lúc trước Đông Lăng hội trưởng có thể nén giận lưu thủ?

Lúc ấy một mồi lửa đốt chết con hàng này đi, đây không phải sự tình mọi người đều vui sao?

Bên trong phòng bao số 7.

Tu Danh Nguyệt bị Từ Tiểu Thụ trên đài cao nói đến bật cười lắc đầu, hộ pháp Mặc Kình ở bên cạnh liên tục khuyên nhủ, nhưng nàng không để ý,"Lại thêm hai tỷ, có người ra, chúng ta liền nhường."

"Không. . ." Mặc Kình trì trệ, im lặng ngưng nghẹn,"Ài, thôi, thôi."

Thở dài một hơi, Mặc Kình giơ bảng.

"Hai mươi hai tỷ!"

Toàn trường yên tĩnh, cả sảnh đường im ắng.

Hư Không Lệnh xào đến mức này, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, căn bản không còn sức mắng chửi.

Giờ phút này, ngoại trừ tới tới lui lui quay đầu động mắt, ngay cả xúc động phát ra tiếng kêu sợ hãi cũng triệt để đánh mất.

Chỉ có người nào đó đứng trên đài cao vẫn kêu nhất hoan, nhiệt tình như lửa, tựa hồ toàn thân trên dưới dào dạt sức sống, vĩnh viễn không lui bước:

"Wow!"

"Hai mươi hai tỷ lần một. . . còn ai không? Còn ai nữa không? Mới thế đã có thể trấn trụ các ngươi rồi sao?"

"Bản thiếu gia không tin!"

Không tin cái đầu ngươi. . .

Tất cả mọi người không còn gì để nói, lẳng lặng nhìn một người biểu diễn trên đài cao.

Tên kia một mình cuồng hoan, đổi lấy, chỉ là toàn trường trầm mặc yên tĩnh.

"Đáng tiếc."

Thét đến khô cả cổ họng, Dạ Miêu cũng bắt đầu truyền âm thúc giục, Từ Tiểu Thụ vẫn không đợi được nhà tiếp theo.

Hắn thở dài một hơi, liên tiếp gõ ba chùy.

"Thành giao thành giao."

"Bản thiếu gia đi đây, lúc này thật không có Hư Không Lệnh, các ngươi thật là, một tấm cuối cùng cũng không dám ra giá, quả thực phung phí của trời."

Cưỡng ép khôi phục tinh thần, Từ Tiểu Thụ ra hiệu người hầu lên đài, giao dịch Linh Tinh cùng bảo vật, lớn tiếng nói: "Tốt, chúng ta cùng chúc mừng phòng bao số 13, dùng giá rẻ hai mươi hai tỷ Linh Tinh, cầm tới cơ hội phong Thánh, chúng ta hãy cùng chúc mừng bọn họ nào!"

"Ba ba ba. . ."

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Giá rẻ?

Đám người bất lực đậu đen rau muống.

Từ Tiểu Thụ đón lấy một đợt "Ghét bỏ","Xem thường", sau khi hao xong một lần lông dê cuối cùng, tràn đầy phấn khởi về phòng bao. . . .

"Phát tài!"

Bên trong phòng bao số 209, mấy người ở đây nhìn từ đầu tới cuối, đứng ngồi không yên, giống như nghênh tiếp Chiến Thần trở về, đón Từ Tiểu Thụ vào trong phòng bao.

Có lẽ ở trong mắt người khác, Từ Tiểu Thụ dùng phong cách đấu giá sư rẻ tiền quá hạ giá.

Nhưng ở trong mắt thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, mặc kệ dùng biện pháp gì, có thể kiếm tiền là được.

"Từ thiếu! Ngươi phát tài!"

Mộc Tử Tịch lập tức nhào tới, trong mắt lóe ra tia sáng kim tiền, vừa lên liền mò lấy thẻ Linh Tinh.

Nàng đã sớm tính toán tốt cho sư huynh.

Ba tấm Hư Không Lệnh, tổng cộng thu được bốn mươi tỷ Linh Tinh.

Bốn mươi tỷ, bốn mươi tỷ, bốn mươi tỷ. . .

Cho dù phát từng khối ra ngoài, cũng có thể tạo phúc cho bốn mươi tỷ bình dân.

Một quốc gia thế tục, đều không có đến bốn mươi tỷ nhân khẩu.

"Tiền. . ."

"Thật nhiều tiền. . ."

Hai mắt Mộc Tử Tịch tỏa ánh sáng, xuất thần thì thào.

Nàng xoa xoa tay, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kỳ,"Từ thiếu, ta muốn nhìn tấm thẻ có số dư bốn mươi tỷ. . ."

Từ Tiểu Thụ nâng trán.

Hắn vừa định nhấn đầu tiểu sư muội sang một bên, liền thấy đến Tân Cô Cô ở bên cạnh cũng là biểu lộ mắt bốc kim tinh.

Quay đầu, Tiêu Vãn Phong, Lưu Lục đều là bộ dáng như vậy.

Ngay cả Mạc Mạt. . .

Mạc Mạt cũng ngồi không yên.

Bốn mươi tỷ. . .

Đừng nói con số lên đến chục tỷ, chỉ tùy tiện lấy ra số lẻ, Mạc Mạt nàng cũng chưa từng kiến thức qua.

"Thật may mắn đào được cái hố kia." Mạc Mạt cười cười tiến lên nói, sớm đã căn dặn Mộc Tử Tịch cùng Tân Cô Cô không thể hỏi "Từ thiếu ngươi từ đầu tìm đến ba tấm Hư Không Lệnh?".

Mặc dù nàng cũng không biết Từ Tiểu Thụ từ đâu tìm đến Hư Không Lệnh.

Nhưng cũng không trở ngại nàng phối hợp với Từ Tiểu Thụ diễn một tuồng kịch.

"Không sai."

Từ Tiểu Thụ thậm chí không có một chút trì trệ, lập tức nhập hí.

Hắn vào phòng bao liền tháo mặt nạ xuống, thần sắc tràn ngập hồi ức, phảng phất thật nhớ đến cái hố kia, cảm khái nói:

"Cái hố này, giá trị quá cao."

"Lúc trước thật không nghĩ tới, dùng tay không mà đào, ngay cả cuốc cỗ cũng không có, liền đào ra bốn mươi tỷ, đúng là. . . chậc chậc!"

Mộc Tử Tịch cùng Tân Cô Cô ngẩn ngơ, vô thức liền hiểu rõ.

Bọn họ còn chưa kịp nói, Từ Tiểu Thụ liền lấy ra ba tấm thẻ, vung vẩy ở trước mặt, mở miệng cười hắc hắc: "Sờ thử một chút?"

Tiêu Vãn Phong ngây ngẩn cả người.

Hắn thật không nghĩ tới, Từ thiếu cũng đưa tới cho mình một tấm, hơn nữa còn là tấm có giá trị cao nhất kia.

"Thật cho chúng ta?" Mộc Tử Tịch cùng Tân Cô Cô hoài nghi.

Tuy nói như vậy, nhưng không trở ngại ba người cùng nhau tiến lên, đưa tay sờ ba tấm thẻ trong tay Từ Tiểu Thụ.

Sau khi bọn họ sờ tới.

Từ Tiểu Thụ liền trở tay thu hồi vào nhẫn trữ vật, bĩu môi nói: "Sờ sờ liền sờ sờ, sao có thể cho các ngươi? Nằm mơ!"

Ba người sờ ba tấm thẻ Linh Tinh giá trị chục tỷ chưa tới nửa giây, biểu lộ say mê còn chưa kịp xuất hiện, lúc này liền bị chế trụ.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +3, +1, +1, +1. . ."

"Đúng rồi, tiền của ngươi, trả lại ngươi." Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn về phía Liễu Trường Thanh, cũng không để ý lão gia hỏa này từ chối, ép ông ta giao thẻ Linh Tinh ra, nợ nần giải quyết rõ ràng.

Hắn không có thói quen nợ nhân tình.

Huyết Thụ Âm Chi giá trị hai mươi tỷ, kỳ thật nói trắng ra, Từ Tiểu Thụ vẫn có lời.

Dù sao thứ này vô cùng thực dụng, hơn nữa còn rất tươi mưới, vừa lấy xuống loại kia. . .

Có tên tuổi Cửu Đại Tổ Thụ, bản thân nó liền vô giá.

Từ Tiểu Thụ sao có thể keo kiệt hai mươi tỷ kia?

Sau khi chuyển tiền xong, Liễu Trường Thanh lại một phen cảm động.

Ông ta định dùng tài vật mua tới chức vị cố vấn nho nhỏ ở Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, ngay cả khách khanh cũng không phải, chỉ cầu bảo trụ mạng nhỏ.

Nào ngờ, Từ thiếu thật không có ý định lấy không Huyết Thụ Âm Chi. . .

Hai mươi tỷ, đây là con số không nhỏ a!

Ánh mắt ba người Mộc Tử Tịch, Tân Cô Cô, Tiêu Vãn Phong cực kỳ hâm mộ, trong nháy mắt liền từ trên người Từ Tiểu Thụ dời đến Liễu Trường Thanh.

"Kia là nửa phần gia sản của Từ thiếu oa. . ."

"Lão đầu này đáng tiền oa. . ."

Ba người nhìn chằm chằm khiến cho toàn thân Liễu Trường Thanh run rẩy, hoài nghi mấy tên tiểu tử kia kim tiền xông não, không để ý tới tu vi Trảm Đạo của ông ta, hóa thành ba đầu sói đói nhào lên.

Dù sao, nếu như không luận tu vi.

Những người này, mới là tâm phúc của Từ thiếu.

Giải quyết xong mọi chuyện, Từ Tiểu Thụ không định lưu lại thêm.

"Thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi!"

Hắn dặn dò đám người, nhìn về phía Lưu Lục: "Chúng ta không có ý định ở lại, muốn sớm rời đi, sợ cuối cùng gặp phải nguy hiểm, chuyện này hẳn không thành vấn đề đi?"

Lưu Lục lập tức gật đầu: "Chuyện này đương nhiên."

Giao dịch hội bình thường, cũng không ít người sau khi giao dịch được bảo vật vừa ý, lập tức lựa chọn bo bo giữ mình, độn thân rời đi.

Người ta muốn rời khỏi, tránh phát sinh ngoài ý muốn.

Dạ Miêu vui mừng còn không kịp, sao có thể ngăn cản?

Nhưng vừa mới gật đầu, lỗ tai Lưu Lục khẽ động, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi.

Từ Tiểu Thụ nhãn quan khắp nơi, nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, đương nhiên nhìn ra được, cộng thêm trong lòng đột nhiên rung động, tâm huyết dâng trào.

Kết hợp cả hai lại với nhau, liền bị thần sắc Lưu Lục thoáng hù đến.

"Làm sao?"

Từ Tiểu Thụ nhướng mày, thần sắc có thêm chút kinh ngạc,"Chúng ta, không thể rời đi?"

Lưu Lục hơi mím môi, sau khi nghiêng tai lắng nghe một phen mới gật đầu.

"Hồi Từ thiếu, Viên đương gia nói, Thánh Thần Điện vừa hạ lệnh, giao dịch hội lần này, không thể rời đi sớm."

"Nhưng Từ thiếu yên tâm, giao dịch hội lần này, an toàn của mọi người, đều do Thánh Thần Điện đến bảo hộ."

"Từ thiếu quang minh lỗi lạc, không cần hoảng."
Bình Luận (0)
Comment