Chương 1167: Ta Tìm Bát Tôn Am (1)
Chương 1167: Ta Tìm Bát Tôn Am (1)
Nhớ đến ngày xưa mời Từ Tiểu Thụ.
Thủ Dạ cảm thấy ông ta ném cành ô liu, còn sớm hơn cả Thánh Nô thủ tọa.
Mà dựa theo những lời Từ Tiểu Thụ nói lúc còn ở trong Bạch Quật.
Con hàng kia, cũng không phải thành tâm gia nhập Thánh Nô.
Hắn là một tên xuẩn tài không tin bất kỳ thế lực lớn nào, chỉ tin bản thân mình.
Nhưng đồng thời, cũng là một tên thiên tài đã đi ra con đường thuộc về bản thân.
Yêu nghiệt như vậy, đốt đèn lồng không tìm thấy, toàn bộ đại lục cũng không có mấy người, nếu thật để hắn lún chân vào vũng bùn Thánh Nô quá sâu, vậy liền không về được.
Lúc đó Thủ Dạ từng cười Từ Tiểu Thụ chỉ có ý chí Bát Tôn Am, không dám nhìn thẳng vào thực tế.
Nhưng trải qua các loại sự tình, ông ta mới phát hiện, người sai chính là mình.
Từ Tiểu Thụ, không chỉ không mơ tưởng xa vời.
Mỗi bước của hắn đều vô cùng chắc chắn, giống như hắn đã từng nói, muốn đích thân khám phá chân tướng thế giới này, sau đó một đường chạy nhanh.
Không sai!
Thiên tài khác trưởng thành, ở trong mắt thế hệ trước xem ra, cũng chỉ là tập tễnh đi lại.
Nhưng tốc độ Từ Tiểu Thụ tiến lên, lại giống như chắp cánh bay vậy.
Lúc ấy ở Bạch Quật, Thủ Dạ đã tìm được hắn, nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát.
Lần này giày vò hơn nửa tháng, rốt cuộc lần nữa tìm được tin tức Từ Tiểu Thụ . . .
Nếu như lúc này còn không bắt được hắn.
Tương lai, căn bản không có hy vọng.
"Thủ Dạ!"
Thủ Dạ muốn hành động, thế nhưng Lan Linh vẫn nghiêm nghị ngăn lại: "Hiện tại ngươi đi vào, ngoại trừ khiến sự tình trở nên xấu hơn, dẫn xuất rối loạn, còn có thể bắt được người sao?!"
"Có thể!" Hai mắt Thủ Dạ sung huyết, nghiên thân muốn cất bước.
Tín khẽ vươn tay, ấn bả vai Thủ Dạ xuống, không nói lời nào.
Bầu không khí trầm mặc hồi lâu.
Thủ Dạ rốt cuộc tỉnh táo lại.
Ông ta trùng điệp thở dài, ý thức được Lan Linh nói không sai.
Lúc này tiến vào Linh Khuyết giao dịch hội, sẽ chỉ khiến sự tình hỏng bét mà thôi.
Nhất thời tỉnh táo lại.
Đột nhiên, Thủ Dạ nhớ đến thời điểm tại Bạch Quật, Từ Tiểu Thụ thi triển ra năng lực yêu nghiệt "Tiêu Thất Thuật" cùng "Không gian truyền tống".
Nói cách khác, linh trận bên trong Linh Khuyết giao dịch hội, rất có thể không làm khó được hắn.
Như vậy, dựa theo tính cách gia hỏa này, nhất định sẽ chạy ra.
Nói không chừng. . .
Giờ phút này, tiểu tử kia đang ở ngay bên cạnh lắng nghe!
"Ai?!"
Lập tức, Thủ Dạ nhắm mắt nghiêng đầu, khí tức đạo vận nở rộ, không nhìn thấy ngoại vật, lại mở rộng linh niệm, ý đồ tìm đến người nghe trộm có khả năng không tồn tại kia.
Mấy người bên cạnh trong nháy mắt cảnh giác, đồng loạt có động tác.
Bốn tên Bạch Y lập tức đứng dậy, lại không cảm giác được có người nào khác ở xung quanh.
Hồng Y ở gần đó canh chừng bốn phương, đồng dạng tìm kiếm người không tồn tại kia.
Trử Lập Sinh mộng bức điều động linh niệm, lại không cảm ứng được hiện trường ngoại trừ Bạch Y, Hồng Y, còn có "Sinh linh", thậm chí "Tử linh" khác tồn tại.
Thủ Dạ chậm rãi quay người, đi tới lan can quán trà, nhìn con đường vắng trong màn mưa.
Dưới bóng đêm.
Gió lạnh cuốn theo mưa phùn, vẩy nước vào lan can.
Thủ Dạ rõ ràng không nhìn thấy, nhưng trong cõi u minh, ông ta có loại cảm giác này.
Người kia ngay ở phía trước, ngay phía đối diện, lặng lẽ đứng dưới màn mưa!
Bờ môi Thủ Dạ ngập ngừng mấy lần, âm thanh có thêm một chút rung động, có ngàn vạn ngôn ngữ muốn nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại hóa thành một tiếng thở dài:
"Từ Tiểu Thụ, quay đầu là bờ!". . .
"Quay đầu là bờ. . ."
Ở bên ngoài quán trà.
Từ Tiểu Thụ sững sờ nhìn Thủ Dạ ở phía đối diện.
Tiếng thở dài kia lượn lờ bên tai hắn, quanh quẩn không dứt.
Nói thật.
Một tích tắc vừa rồi, Từ Tiểu Thụ cảm động.
Lúc trước hắn có thể cảm nhận được Thủ Dạ tốt, nhưng cho tới bây giờ đều không tin, lại có người vô sự đối tốt với hắn như vậy.
Cho dù là Tang lão, đều chờ sau khi đút hỏa chủng xong, xác định mình là người có thể tin tưởng, mới bắt đầu bồi dưỡng hắn.
Thủ Dạ làm đến mức này, là đang cầu thứ gì?
Kỳ thật Từ Tiểu Thụ rất muốn tin người này, nhưng một mực không dám tin ông ta.
Lần này ẩn thân dự thính, khiến cho hắn chân chính nhìn rõ suy nghĩ trong lòng Thủ Dạ.
Nguyên lai trên thế giới này, thật còn có người như vậy. . .
Đơn thuần quý tài, đơn thuần không muốn nhìn Từ Tiểu Thụ hắn. . . ngộ nhập lạc lối!
"Người nối nghiệp sao?"
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến những chuyện ngày xưa.
Hắn hiểu được tâm ý của Thủ Dạ, nhưng lại không thể trực tiếp đối mặt.
Đúng vậy.
Từ Tiểu Thụ tán thành người này.
Hắn tán thành Thủ Dạ thân là Hồng Y, thái độ quyết tuyệt đối với Quỷ Thú, tính cách lôi lệ phong hành, sát phạt quả đoán, muốn bồi dưỡng hắn thành Hồng Y đời sau, là người nối nghiệp. . .
Nhưng hắn không tán thành "Đạo" của Thủ Dạ.
Hoặc là nói, Từ Tiểu Thụ cho rằng đạo của Thủ Dạ không hoàn chỉnh.
Từ Tiểu Thụ vẫn kiên trì quan điểm của mình:
"Có lẽ có Quỷ Thú tội đáng chết vạn lần, nhưng không nên liên lụy cửu tộc."
Làm như thế, quá đáng!
Tân Cô Cô chính là Quỷ Thú Ký Thể tự kỷ vô não điển hình, có thể nói không khác gì Chu Thiên Tham.
Loại Quỷ Thú Ký Thể này, chỉ cần có người dẫn dắt, căn bản sẽ không tạo thành uy hiếp cho đại lục.
Quỷ Thú Ký Thể khác như thế nào Từ Tiểu Thụ không biết được.
Nhưng hắn biết chỉ cần trên thế giới này có Tân Cô Cô tại, cho dù chỉ có một người như thế, Quỷ Thú, Quỷ Thú Ký Thể, đều không nên nhận lấy đối đãi như vậy.
Thủ Dạ chinh chiến nhiều năm.
Nhưng Từ Tiểu Thụ cho rằng đối phương nhìn thấy Quỷ Thú chi đạo, chỉ là một góc của băng sơn.
Có lẽ trong quá khứ, Thủ Dạ từng gặp qua "Quỷ Thú khác loại", hoàn toàn khác với Quỷ Thú thị huyết ông ta từng bắt qua.
Tuy nhiên Thủ Dạ đã trảm đạo.
Nhận định chuyện gì, liền sẽ không thay đổi.
Biết đâu ông ta sẽ dùng một loại phương thức lừa mình dối người, trở tay diệt sát Quỷ Thú loại "Tân Cô Cô".
Thủ Dạ có thể làm như vậy.
Từ Tiểu Thụ, tính là gì?
"Thật có lỗi. . ."
Bên ngoài lan can, bên cạnh phố dài.
Từ Tiểu Thụ cách quá trà ba bước, trịnh trọng hướng Thủ Dạ lắc đầu, hoàn toàn không có chút chần chờ.
Nếu như lúc trước hắn còn có chút do dự, cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
Hiện tại, hắn sẽ không.
Một đường đi tới, Từ Tiểu Thụ không chỉ hoàn thiện tu vi bản thân.
Thiên đạo, nên chờ đến viên mãn mới trảm.
Nhân đạo, hắn muốn chờ sau khi nhận biết chu toàn, mới hạ quyết tâm truy đuổi lý tưởng cả đời.
Thủ Dạ Vương Tọa Đạo cảnh không viên mãn.
Nhận biết của ông ta đối với thế giới này, càng thêm không đạt tới cảnh giới chu toàn.
Đây chính là nguyên nhân Từ Tiểu Thụ cự tuyệt.
Có lẽ dùng thân phận Tiên Thiên, tầm mắt tiểu bối, đi phỏng đoán Trảm Đạo, tiền bối lão giả, bản thân là đang vơ đũa cả nắm.
Nhưng Từ Tiểu Thụ nhận biết hết sức rõ ràng.
Hắn cho rằng Thủ Dạ không sai, nhưng đạo của ông ta, là không được đầy đủ.
Đúng vậy, không phải "đạo" của Thủ Dạ sai.
Bởi vì bản thân "đạo" không có đúng sai.
Muốn trách, chỉ có thể trách Thủ Dạ nhận biết không được đầy đủ, chỉ thế thôi.
Mà loại "đạo" thiếu khuyết như thế, Từ Tiểu Thụ hắn sẽ không bước lên.
"Quay đầu là bờ. . ."