Chương 1204: Các Ngươi Đi Trước, Ta Đoạn Hậu (2)
Chương 1204: Các Ngươi Đi Trước, Ta Đoạn Hậu (2)
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm vuốt cằm, vừa bay vừa suy nghĩ sâu xa.
Đại thúc ngoái nhìn, thấy thần thái của hắn liền bật cười, liên tiếp lắc đầu.
Bên cạnh, kỳ thật Thuyết Thư Nhân đã nhìn đến choáng váng.
Thực lực của đại thúc lôi thôi, y cảm nhận rõ ràng hơn Từ Tiểu Thụ rất nhiều.
Tu vi kiếm đạo, Thuyết Thư Nhân dám nói, ngoại trừ ca ca cùng Thất Kiếm Tiên, chỉ sợ trên thế giới này, thật không có mấy người có thể so sánh được.
Người như vậy, không tên không họ, còn vui vẻ bị người lợi dụng. . .
Điên rồi à?!
Nội tâm Thuyết Thư Nhân đã sắp phát điên, Từ Tiểu Thụ rốt cuộc là thể chất gì, làm sao đi đến đâu đều là bộ dáng người gặp người thích?
Lúc này Từ Tiểu Thụ suy nghĩ không có kết quả, quyết định không nghĩ nữa.
Hắn quay đầu lại, nghiêm túc hỏi ra một cái vấn đề đã khốn nhiễu mình hồi lâu: "Cho nên, đại thúc ngươi rốt cuộc là ai, vì sao luôn muốn giúp ta?"
Thiên Tang Thành Quan Kiếm Điển, Thiên Kỳ Lâm Huyễn Kiếm Thuật. . .
Có đôi khi Từ Tiểu Thụ hoài nghi, đại thúc lôi thôi có phải ưa thích mình, âm thầm theo sau, vừa thấy mình gặp nguy hiểm liền sẽ ra tay.
Đại thúc chỉ lạnh nhạt đáp lời: "Ta đã nói qua, ta là Bát Tôn Am."
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Hắn quay đầu nhìn về phía Thuyết Thư Nhân: "Các ngươi. . . ách, ngươi xác định, Thánh Nô thủ tọa chúng ta, chính là Bát Tôn Am a?"
Lần này Thuyết Thư Nhân cũng bị hỏi đến có chút không được tự tin,"Ca ca, hẳn, hẳn là?"
"Cái gì mà hẳn là?" Từ Tiểu Thụ đau cả đầu.
Hắn có thể chắc chắn người bịt mặt kia mới là Bát Tôn Am thật, đại thúc lôi thôi chỉ là hàng giả, sao có thể thật sự là Bát Tôn Am?
"Ngươi đừng gạt ta."
Quay đầu, Từ Tiểu Thụ liếc nhìn đại thúc.
"Thật, ngươi đã lớn như vậy rồi, sao lại thích trêu đùa tiểu bối cơ chứ?"
"Quan Kiếm Điển là ngươi đưa, mạng ta cũng là ngươi cứu về."
"Cho nên, thật không cần phải gạt ta."
Từ Tiểu Thụ vô cùng thành khẩn nói: "Chúng ta là người một nhà!"
Thuyết Thư Nhân kinh ngạc: "Quan Kiếm Điển, hắn đưa?"
"Không sai!"
Từ Tiểu Thụ ngoái nhìn: "Nói ra có lẽ ngươi không tin, kiếm niệm của ta không phải học từ "ca ca" ngươi, mà là do đại thúc cho ta một bộ Quan Kiếm Điển, ta mới luyện thành."
Lần này Thuyết Thư Nhân rung động.
"Không có khả năng. . ." Y lẩm bẩm nói nhỏ lấy: "Quan Kiếm Điển là đồ vật của ca ca, hắn nói chưa từng lưu lạc ra bên ngoài, sao có thể nằm ở trong tay người khác được?"
Hai người cùng lúc nhìn về phía đại thúc.
"Ngươi, đến cùng là ai?!"
Đại thúc nhếch miệng cười: "Bát Tôn Am a - "
Lần này, ba người đều yên lặng.
Từ Tiểu Thụ tức giận đến nghiến răng.
Thuyết Thư Nhân cẩn thận quan sát, nhưng vẫn không thể nhìn ra sơ hở.
Mà đại thúc. . .
Đại thúc vẫn khiêng bao tải to, giống như người làm công tận chức tận trách, phong trần mệt mỏi, chỗ nào thiếu gạch thiếu ngói, hắn liền hướng chỗ đó góp một viên gạch.
Có đôi khi sẽ đến trễ, nhưng vĩnh viễn không vắng mặt.
"Ngươi thật chính nghĩa a. . ." Từ Tiểu Thụ ở trong lòng yên lặng đậu đen rau muống, không có ý định hỏi nhiều.
Đúng lúc này.
Lỗ tai hắn đột nhiên khẽ động, phát hiện hư không trước mặt có gợn sóng, bắt đầu biến ảo.
Đại thúc cùng Thuyết Thư Nhân đồng thời cảnh giác dừng chân.
Hư không gợn sóng hội tụ, hóa thành một cái Thiên Cơ Trận.
"Thiên Cơ Thuật?"
Thuyết Thư Nhân giật mình kêu lên.
Trong chớp mắt này, y thậm chí tưởng rằng Đạo Khung Thương tìm được mình, sau đó đích thân xuất thủ.
Vốn định hội tụ lực lượng công kích, đại thúc bên cạnh lại đưa tay ngăn cản,"Chậm đã, không phải lão đạo kia."
Thuyết Thư Nhân nghiêm nghị giật mình.
Lão đạo. . .
Đại thúc biết y đang nghĩ gì, cũng biết tôn hiệu Đạo Khung Thương không thể gọi thẳng, nhưng trong lời nói lại không có nửa điểm kính sợ.
Người này, rốt cuộc là ai?
Thiên Cơ Trận biến ảo, không mất bao lâu, một cái đầu người hư ảo xuất hiện.
"Tiểu Cơ Cơ?"
Từ Tiểu Thụ miễn cưỡng nhận ra cái đầu kia.
"Ngươi biết?"
Thuyết Thư Nhân đứng bên cạnh kinh ngạc.
Thiên Cơ Thuật như vậy, cách không chuyển đầu đến đối thoại, ngay cả y cũng chưa từng gặp qua.
Từ Tiểu Thụ mới tới vương thành bao lâu, đã có kết kết giao với Thiên Cơ Thuật Sĩ như vậy?
"Ừm."
Từ Tiểu Thụ gật đầu: "Một đầu Quỷ Thú."
"Quỷ Thú cái rắm!"
Hình ảnh Huyền Vô Cơ bên trong Thiên Cơ Trận giận tím mặt, cải chính: "Ta là Vô Cơ lão tổ!"
"Huyền Vô Cơ?" Đại thúc lôi thôi lập tức nhướng mày,"Là Huyền Vô Cơ bị lão đạo dùng Thiên Cơ Thuật trực tiếp đưa vào Hư Không Đảo? Ngươi không phải đang ở Hư Không Đảo sao?"
Huyền Vô Cơ nhìn thấy bộ dáng đại thúc lôi thôi, đột nhiên hình ảnh huyễn hóa ra run rẩy dữ dội, âm thanh đều biến mất.
Miệng há to, tựa hồ đang kinh hô.
Nhưng nửa điểm âm thanh cũng không nghe thấy, hiển nhiên quá trình thao túng Thiên Cơ Thuật không ổn định.
Một hồi sau, hình tượng mới bắt đầu ổn định.
"Ngươi là ai?!" Huyền Vô Cơ kinh nghi.
"Bát Tôn Am." Đại thúc đáp lại.
"Ngươi mẹ nó không phải Bát Tôn Am, ngươi hù Vô Cơ lão tổ ta!" Huyền Vô Cơ giận dữ.
"Ha ha ha." Đại thúc cười mỉm.
Từ Tiểu Thụ thấy hai người muốn trò chuyện, liền tranh thủ thời gian ngắt lời: "Trước đừng hàn huyên, Tiểu Cơ Cơ ngươi tìm ta có chuyện gì? Hiện trường xảy ra ngoài ý muốn, hay là các ngươi trốn ra được?"
Tuy Huyền Vô Cơ có thể sử dụng Thiên Cơ Thuật câu thông đến mình, Từ Tiểu Thụ rất kinh hỉ.
Nhưng có thể khiến cho Mạc Mạt vận dụng Huyền Vô Cơ đến câu thông mình, có lẽ còn cần giấu qua cửa ải hình người Liễu Trường Thanh, Từ Tiểu Thụ cảm thấy nhất định có đại sự.
Cho nên hiện tại chính sự quan trọng.
"Trốn là không thể nào trốn ra được, Tha Yêu Yêu đều tới. . ."
Huyền Vô Cơ nghe vậy xùy cười một tiếng, tiếp tục nói: "Là tiểu tử họ Tân mãnh liệt yêu cầu ngươi mau chóng trở về, nói phát sinh một kiện đại sự, muốn ngươi cứu một người."
"Cứu người?" Từ Tiểu Thụ lặp lại.
"Dựa theo thuyết pháp của các ngươi, cứu một đầu Quỷ Thú."
"Quỷ Thú? Ta có biết không?"
"Ta làm sao biết được? Nhưng đây là một đầu Quỷ Thú cấp bậc Thái Hư, có lẽ có thể thu phục làm tay chân, hạ chút công phu hố tới." Huyền Vô Cơ bắt đầu đề nghị.
Người, một khi lên phải thuyền giặc, liền khó tránh khỏi muốn tu bổ lại chiếc thuyền rách tung tóe kia.
Chí ít ngồi sẽ có cảm giác an toàn hơn, không phải sao?
Từ Tiểu Thụ nghe thấy Quỷ Thú cấp bậc Thái Hư, liền biết không phải người quen.
Nhưng nếu Tân Cô Cô đã muốn cứu người, xem ra là có chút quan hệ với Tuất Nguyệt Hôi Cung.
Hắn còn muốn hỏi thăm tình huống hiện trường giao dịch hội.
Nhưng lúc này, đại thúc lôi thôi đột nhiên vung tay lên, trực tiếp đánh nát Thiên Cơ Trận.
"Ngươi làm gì. . ."
Từ Tiểu Thụ nghi hoặc quay đầu.
Lúc này hắn nhìn thấy đại thúc cùng Thuyết Thư đồng thời nhìn phía mặt đất.
Dưới mặt đất, lúc này có một lão đầu lưng còng, đang kiệt lực ngửa đầu nhìn lên trên không.
Phương hướng lão nhìn tới, chính là vị trí ba người đang đứng.
"Uông Đại Chùy. . ."
Thuyết Thư Nhân nhìn chằm chằm người kia, thì thào lên tiếng, có chút nhức đầu.
"Ai?" Từ Tiểu Thụ có thể cảm giác được, người tới không đơn giản.
Đồng thời, người này đối với ba người bọn họ, có rất tính nhằm vào.
"Các ngươi rời đi trước."
Thuyết Thư Nhân còn chưa kịp giải thích, đại thúc lôi thôi đã vung tay lên, nói:
"Diêm Vương Hoàng Tuyền, ta tạm thời không tìm, chờ bên này giải quyết xong, ta sẽ đi qua hiện trường giao dịch hội sau."
"Hiện tại, các ngươi đi trước, ta đoạn hậu."