Chương 1209: Chờ Ta Đột Phá Vương Tọa (1)
Chương 1209: Chờ Ta Đột Phá Vương Tọa (1)
"Là thứ gì?"
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ bắt đầu tỏa sáng.
Có ai không muốn làm một đứa trẻ, mỗi ngày không cần làm gì cũng có thể cầm lễ vật?
Một đường đi tới, nếu nói không hâm mộ những người cùng thế hệ khác, vậy nhất định là giả.
Từ Tiểu Thụ đánh qua rất nhiều người.
Mỗi lần đều trơ mắt nhìn mấy tên kia lấy ra bối cảnh, át chủ bài, đòn sát thủ.
Mà Từ Tiểu Thụ hắn chỉ có thể kiên nhẫn góp nhặt Bị Động Chi Quyền, chuẩn bị cho tình huống tuyệt địa phản kích.
Rõ ràng sau lưng hắn có Thái Hư Tang lão, có thể treo hơn phân nửa thế giới lên đánh.
Rõ ràng phía sau Tang lão có Thánh Cung Tẫn Chiếu Bán Thánh, Long Dung Chi.
Nếu tính như vậy, kỳ thật thân phận truyền nhân Thái Hư, thậm chí truyền nhân Bán Thánh của Từ Tiểu Thụ, đều là thật.
Nhưng thế cục hiện tại, Từ Tiểu Thụ căn bản không thể nói, không thể làm gì được.
Bối cảnh của hắn, không thể để lộ ra ngoài sáng được.
Hắn không thể giống như người khác, sau khi tao ngộ cường địch, đến một câu: "Ngươi dám đánh ta? Sau lưng ta có người!"
Sau đó địch nhân liền lui. . .
Không có khả năng.
Không làm được!
Ngay cả Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, thân phận truyền nhân Bán Thánh, đều là Từ Tiểu Thụ hư cấu ra.
Cáo giả cáo uy.
Thời điểm gặp phải cường địch chân chính, những thứ này đều không tính là gì.
Nhưng mà!
Hiện tại Tang lão bày ra ba cái bình thuốc ở trước mặt mình, Từ Tiểu Thụ có thể cảm nhận được năng lượng bên trong cực kỳ bàng bạc, thậm chí có thể nói là kinh khủng.
Đây mới thật là át chủ bài!
Từ Tiểu Thụ minh bạch, lần này Tang lão không có khả năng vô duyên vô cớ, chuẩn bị cho hắn ba bình Nguyên Đình Đan.
Bởi vì đối phương tạo ra thế giới Thái Hư, là vì sợ đồ đệ ông ta tao ngộ Thái Hư, thậm chí Bán Thánh, thời khắc mấu chốt có thể dùng đến phá địch.
Từ Tiểu Thụ nhất thời một mặt chờ mong nhìn Tang lão.
Tang lão cười cười, không có thừa nước đục thả câu, mà chỉ vào bình thuốc đầu tiên nói ra: "Đây là Hư Tượng."
Đôi mắt Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên sáng lên.
"Hư Tượng?"
"Ừm."
Tang lão gật đầu, tiếp tục nói: "Quá trình chế tác Hư Tượng cực kỳ gian nan, thậm chí cần hao phí mấy năm lực lượng Thái Hư, bình thường cho dù là Thái Hư thế gia, không phải đệ tử được coi trọng nhất, sẽ không được trưởng bối ban cho."
Lần này, Từ Tiểu Thụ chắc chắn Tang lão nói tới Hư Tượng, là Hư Tượng hắn kiến thức qua.
Thiên Tang Thành, Trương Thái Doanh Đế Cơ Hư Tượng, để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
Lúc đó đối phương thậm chí không thể động đậy.
Nhưng chỉ bằng vào lực lượng phòng hộ của Hư Tượng, Từ Tiểu Thụ phối hợp với Tân Cô Cô, một người Cuồng Bạo Cự Nhân, một người hóa thân Quỷ Thú.
Cuối cùng kém chút bị mệt chết, đều không thể phá vỡ phòng ngự mảy may.
May mắn A Giới đạp một cước, kết thúc hết thảy. . .
Nhưng đó là do Trương Thái Doanh không cách nào khống chế, Hư Tượng chỉ có lực lượng phòng hộ bị động.
Nếu như đối phương có thể phát huy ra lực công kích của Hư Tượng.
Từ Tiểu Thụ tin tưởng, trận chiến kia cho dù cộng thêm A Giới, hắn cũng khó có thể đánh bại Trương Thái Doanh.
"Có tên không?" Từ Tiểu Thụ lấy lại tinh thần, hỏi.
Hắn nhớ Hư Tượng đều có danh tự, tựa như "Đế Cơ Hư Tượng" của Trương Thái Doanh, nghe cực kỳ bá khí.
Trước khi chiến đấu hô lên.
Khí thế địch nhân liền sẽ giảm ba phần.
Tang lão lắc đầu: "Lão phu đời này chưa từng vì ai chế tác qua Hư Tượng, đây là lần đầu tiên, vẫn còn chưa đặt tên."
Từ Tiểu Thụ nói: "Vậy ngài đặt tên đi, lễ vật này ta quyết định nhận lấy."
Tang lão nghe thế mí mắt co giật.
Một hơi này, phảng phất là đối phương đang ban cho mình thứ gì vậy.
Nhưng ông ta không có so đo.
Châm chước một hồi, Tang lão trầm ngâm nói: "Vậy liền gọi nó Hắc Viêm Thần."
"Hắc?" Từ Tiểu Thụ có chút không hiểu.
Tẫn Chiếu nhất mạch đều là Bạch Viêm, sao đột nhiên gọi "Hắc".
Nhưng nghĩ lại, tuyệt kỹ thành danh của Tang lão tựa hồ không phải Bạch Viêm, mà là Vô Tụ · Xích Tiêu Thủ ông ta tự sáng tạo.
Cánh tay cháy đen kia, thời điểm ở trong Bát Cung, Từ Tiểu Thụ từng kiến thức qua.
Tuyệt đối cực nóng!
Liền thiên đạo đều có thể đốt cháy, đánh đâu thắng đó.
Hắn nhất thời hiểu ra vì sao Tang lão lại đặt tên là Hắc Viêm Thần.
Đưa tay nhận lấy bình thuốc, Từ Tiểu Thụ nhìn về phía chiếc bình thứ hai: "Thứ này thì sao?"
Tang lão nhìn đồ đệ cấp bách, có hơi lắc đầu nhưng không nhiều lời, chỉ bình thuốc thứ hai nói: "Đây là Thánh Tượng."
"Ồ?" Trái tim Từ Tiểu Thụ đột nhiên ngừng đập, thần sắc chấn kinh,"Thánh? Ngài không nói nhầm đấy chứ?"
Thiên Kỳ Lâm, Khương Nhàn Thánh Tượng mang đến cảm xúc chèn ép vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Nếu không phải hai người Diêm Vương sớm có chuẩn bị, thậm chí chuẩn bị rất nhiều.
Vậy hai đại Trảm Đạo ở trước mặt Thánh Tượng, duy nhất có thể làm, chính là quỳ xuống đất đền tội.
Tang lão cũng có Thánh Tượng?
Tựa hồ nhìn ra Từ Tiểu Thụ nghi hoặc, Tang lão cười cười: "Đây là Thánh Tượng sư tổ ngươi lưu lại, bất quá lão phu đã sớm đoạn tuyệt với ông ta, không muốn vận dụng, cho nên lưu lại cho ngươi dùng."
"Ngài điên rồi?!"
Sau khi Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, người thứ nhất nghĩ đến không phải mình, mà là mũi tên của Ái Thương Sinh ở trong Bát Cung.
Nếu lúc đó Tang lão mở Thánh Tượng, liệu có khả năng chống lại mũi tên bắn từ Tà Tội Cung của Ái Thương Sinh?
Không!
Không phải có khả năng!
Mà là hoàn toàn có thể. . .
"Ba."
Tang lão đột nhiên nghiêng người, trùng điệp thưởng cho Từ Tiểu Thụ một cái gõ đầu: "Ăn nói thế nào!"
Đợi đến khi Từ Tiểu Thụ nửa ai oán, nửa hỏi ý chuyển mắt nhìn tới.
Ông ta mới thở dài một hơi, thẫn thờ nói: "Từ Tiểu Thụ, ngươi quả thật rất thông minh, nhưng có một số việc không có đơn giản như ngươi nghĩ."
"Có ý gì?" Từ Tiểu Thụ hoang mang.
Tang lão chỉ chỉ đỉnh đầu, trên mặt hiện ra nụ cười thần bí, nói ra:
"Lão phu đã từng nói với ngươi, thiên ngoại hữu thiên, mà trời ở bên ngoài, còn có một tầng trời khác."
"Có một số việc, ngươi tưởng rằng mình đã nhìn ra ba tầng, kỳ thật nó có đến năm tầng."
"Thậm chí, lấy tư chất cùng năng lực hiện tại của ngươi, ba tầng mà ngươi nhìn thấy kia, lão phu có thể khẳng định, đó chỉ là người khác muốn ngươi nhìn thấy."
"Dùng năng lực của ngươi, có thể nhìn thấy, vĩnh viễn chỉ là một góc của băng sơn của thế giới này."
Từ Tiểu Thụ rơi vào trầm tư.
Đây là ý gì?
Có Thánh Tượng không dùng, lựa chọn trúng tên. . .
Đừng nói đây có khả năng là Tang lão bố cục?
Ngục giam Thánh Thần Điện, là bản thân Tang lão muốn tiến vào?
Từ Tiểu Thụ bị suy nghĩ này dọa giật nảy mình, lập tức phủ định.
Không có khả năng!
Bởi vì nếu Tang lão muốn, mấy năm trước Cẩu Vô Nguyệt xuất động, ông ta đã không trốn đông trốn tây, thuận thế vào tù.
Tội gì chờ chịu một tiễn của Ái Thương Sinh?
Hơn nữa tiến vào ngục giam, mục đích là gì?
Chẳng lẽ muốn cầu đại hình Thánh Thần Điện hầu hạ?
Nguyên lai Tang lão là. . .
"Ba!"
Trong lúc đang suy tư, Tang lão lại bộp Từ Tiểu Thụ một phát, tức giận mắng:
"Đừng nghĩ nhiều, vẫn là câu nói kia, trước khi ngươi có được thực lực tuyệt đối, hãy nghiêm túc làm một quân cờ!"
"Trên thế giới này có rất nhiều người thông minh, một mình Đạo Khung Thương đã có thể khiến ngươi ăn đủ."
"Ngươi thật sự cho rằng năng lực hiện tại của ngươi, đã có thể so với nhân vật thời đại trước?"
Từ Tiểu Thụ nghe vậy lắc đầu: "Ta thật ra không có tự phụ như thế. . ."
Tang lão lập tức ngắt lời: "Hiện tại lão phu đối mặt, cùng sau này ngươi phải đối mặt, không phải chỉ là một tên Đạo Khung Thương!"
Lần này Từ Tiểu Thụ thông suốt ngước mắt, thể hồ quán đỉnh.
Đúng vậy.
Mình quả thật vẫn chỉ là một tên tiểu bối, không cần cân nhắc nhiều như thế.
Tang lão cùng Bát Tôn Am đang đối kháng, chính là đỉnh phong thế giới này.
Nhân vật như thế, bất luận địch ta, nếu như bố cục để cho một tên tiểu bối như mình đoán ra, còn có thể gọi là đại năng sao?
"Từ Tiểu Thụ."
Âm thanh Tang lão bỗng nhiên trầm xuống: "Nhớ kỹ, ngươi có thể tạm thời đặt ánh mắt ở những người cùng thế hệ, nhưng muốn siêu việt bọn hắn, thậm chí đuổi kịp người thời đại trước, trong mắt ngươi không thể chỉ có cùng thế hệ, thậm chí, không thể chỉ có đời trước!"
Từ Tiểu Thụ nghe thế trầm mặc.
Hắn nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tang lão.
Hiện thực như thế đáng sợ đến cỡ nào?