Chương 1215: Đằng Sơn Hải Đúng Không? (1)
Chương 1215: Đằng Sơn Hải Đúng Không? (1)
Một bên khác.
Đằng Sơn Hải vừa mới đánh xong một trận với Thuyết Thư Nhân, dựa vào tu vi cường hãn chiếm thế thượng phong, đột nhiên quay đầu thấy Từ Tiểu Thụ tựa như Tử Thần nhìn đến, cả người liền cảm giác không tốt.
Từ Tiểu Thụ nhìn chăm chú không đáng sợ.
Thế nhưng hư ảnh Cửu Long sau lưng hắn nương theo âm thanh, giờ khắc này đình chỉ bay múa, toàn bộ áp lực đều dồn hết lên người Đằng Sơn Hải y.
"Rắc!"
Nền đá dưới chân bắt đầu rạn nứt.
Đằng Sơn Hải bị lực lượng Thánh Tượng đỉnh phong khóa chặt, giờ khắc này cảm nhận được lực lượng Thái Hư cùng thánh lực chênh lệch lớn đến mức nào.
"Tứ quỷ kia từ đâu tới?"
Đằng Sơn Hải kinh ngạc không thôi.
Y có thể nhìn ra được, kỳ thật thanh niên nơi xa, chính là người lúc trước sau khi bị mình chặn đường, hốt hoảng chạy đi kia.
Thế nhưng mà. . .
Hiện tại mới qua bao lâu?
Sao giống như đổi một người khác, thời điểm quay đầu giết trở về, sau lưng còn đỉnh một cái Thánh Tượng?
Đã có thứ kia, lúc trước ngươi còn chạy cái rắm!
Đùa người đấy à?!
"Xoát."
Lúc này, một đạo tiếng gió rất nhỏ vang lên.
Một khắc trước Đằng Sơn Hải còn đang oán thầm.
Một giây sau, Từ Tiểu Thụ vừa mở miệng nói muốn giết Thái Hư, đã đứng ngay trước mặt.
"Ngươi muốn chết thế nào?" Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu hỏi.
Sau khi sử dụng Nhất Bộ Đăng Thiên, lúc này hắn cùng Đằng Sơn Hải chỉ vẻn vẹn cách một bước.
Không thấy có động tác nào khác.
Nhưng góp nhặt khí thế thừa thắng xông lên đến đỉnh phong, cộng thêm thánh lực uy áp gia trì.
Giờ khắc này Từ Tiểu Thụ mang theo Thánh Tượng mà đến, chỉ bằng một câu, liền khiến cho Đằng Sơn Hải cảm nhận được áp bách vô tận, tựa như lúc đó Từ Tiểu Thụ ở trong huyễn cảnh Khí Thôn Sơn Hà, đối mặt với kình thiên cự nhân.
"Oanh!"
Mặt đất đột nhiên đổ sụp, không gian tản ra gợn sóng vặn vẹo.
Hai chân Đằng Sơn Hải hơi cong, lưng khẽ cong, kém chút không gánh nổi áp lực đáng sợ Cửu Long Phần Tổ mang đến.
"Tiểu oa nhi, thật cho rằng có Thánh Tượng, đánh Dị trở tay không kịp, ngươi liền có thể không nhìn Thái Hư?" Đằng Sơn Hải nổi giận.
Nhưng mà Thái Hư đối mặt thánh lực, có một cái lạch trời vĩnh viễn không thể vượt qua, đó chính là Thánh đạo nghiền ép.
Lập tức, Đằng Sơn Hải một bên chống đỡ thánh lực, một bên cấp tốc triệt thoái ra sau, thuận tiện từ trong giới chỉ móc ra một cái bình ngọc, bóp chặt lấy.
Kim quang nở rộ.
Thánh huyết!
Đằng Sơn Hải không chút do dự, há miệng muốn nuốt vào.
Y có thể miệt thị Tiên Thiên, nhưng muốn trực diện đối cứng với Thánh Tượng đỉnh phong, vậy mình nhất định cũng phải vận dụng thánh lực.
Bằng không trận chiến tiếp theo, mình chỉ có phần bị đánh.
Nhưng mà tình huống phát sinh giữa sân, lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Chỉ thấy Đằng Sơn Hải vừa lui, Từ Tiểu Thụ lập tức tâm lĩnh thần hội, mỉm cười dùng Nhất Bộ Đăng Thiên đuổi theo.
Đằng Sơn Hải lấy bình ngọc ra, Từ Tiểu Thụ lại thuấn di, đến càng gần, ý cười càng sâu.
Thánh huyết vừa ra.
Trên mặt Từ Tiểu Thụ lập tức hiện ra biểu lộ quả là thế.
Sau đó.
"Hítzz!"
Từ Tiểu Thụ há miệng hút một hơi.
Cái hút này ở trước mặt Thái Hư giống như là trò đùa trẻ con, nhiều nhất chỉ là ở trong sân phát ra một tiếng huýt buồn cười mà thôi.
Thế nhưng thời điểm Cửu Long Thánh Tượng phía sau Từ Tiểu Thụ đồng dạng vận chuyển thánh lực, thánh huyết vốn nên bay vào trong miệng Đằng Sơn Hải, lúc này lại đổi hướng giữa không trung, bắn thẳng vào miệng Từ Tiểu Thụ.
Thậm chí ngay cả thân thể Đằng Sơn Hải cũng mãnh liệt ưỡn về phía trước, kém chút không phanh lại kịp, táng thân ở trong huyết bồn đại khẩu của Từ Tiểu Thụ.
Đây chính là, Phương Pháp Hô Hấp!. . .
Thánh huyết bay tới.
Từ Tiểu Thụ đương nhiên không có khả năng uống vào giọt thánh huyết thứ hai.
Loại thánh huyết không phải Tẫn Chiếu Bán Thánh đặc chế, nghe Tang lão nói, lực lượng phản phệ của nó rất khủng bố.
Khả năng vừa uống vào, người liền không còn.
Dù sao, hắn chỉ mới Tiên Thiên. . .
"Cạch!"
Nhưng Từ Tiểu Thụ ung dung không vội, hắn đã sớm chuẩn bị.
Hắn móc ra một cái bình đặc chế, chộp lấy thánh huyết đang bay vụt tới, lại dùng nắp bình đóng lại, cuối cùng ném vào trong Nguyên Phủ, dùng lực lượng tiểu thế giới ngăn thánh huyết phản kháng, gắt gao đè xuống.
Một loạt động tác nhất mạch mà thành, phảng phất trong đầu đã diễn thử qua vô số lần.
Tất cả mọi người nhìn đến choáng váng.
Sau khi Đằng Sơn Hải khó khăn đè ép linh nguyên trong cơ thể bạo động, đột nhiên phát hiện thánh huyết không còn. . .
? ? ?
Tâm tính Đằng Sơn Hải nhất thời muốn nổ tung.
Đây là linh kỹ gì?
Linh kỹ này có chút buồn nôn a!
Trước khi sử dụng, không có nửa điểm linh nguyên ba động, thiên đạo ba động cũng không?
Ngay cả Chiến bộ thủ tọa Đằng Sơn Hải y, sau khi nhìn thấy Từ Tiểu Thụ khẽ hấp, y còn ngây ngốc tưởng rằng gia hỏa này là đang chuẩn bị cho đại chiến, hít sâu. . .
Thế nhưng mà!
Mẹ nó!
Đây nào giống hít sâu?
Đây rõ ràng là muốn hút đi sinh mệnh a!
Trong lòng Đằng Sơn Hải còn đang phát cuồng.
Mà lúc này Từ Tiểu Thụ thu xong thánh huyết, lại bước về phía trước một bước, khiến Đằng Sơn Hải giống như bị Thái Sơn áp đỉnh, cả người cong như tôm, Thương Thần Giáp đều vang lên tiếng rắc rắc, ong ong muốn nứt.
"Còn nữa không?"
Từ Tiểu Thụ mỉm cười, bình thản nói ra: "Nếu như ngươi còn thánh huyết, ta có thể trì hoãn trảm ngươi một hồi."
Đằng Sơn Hải nghe vậy tức bể phổi.
Y đường đường là cường giả Thái Hư, lại bị một tên tiểu bối Tiên Thiên lợi dụng Thánh Tượng, áp chế thành bộ dạng này?
Mấu chốt là gia hỏa kia còn điềm nhiên như không có việc gì, phảng phất Tiên Thiên nghiền ép Thái Hư là chuyện đương nhiên, thế nhân đều tán thành, vô cùng bình thường.
Thuyết Thư Nhân ở phía sau nhìn đến trợn tròn mắt.
Y đã sớm bị Đằng Sơn Hải dùng Thương Thần Giáp đánh cho nhục thân rạn nứt, máu chảy khắp người.
Nhưng giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ chắn ở trước người y, chỉ là một tên Tiên Thiên nho nhỏ, lại mang đến cảm giác an toàn lớn đến như vậy.
Trong mắt Thuyết Thư Nhân liên tục lóe lên dị sắc.
Lúc này Từ Tiểu Thụ gánh vác Thánh Tượng, ở trong mắt y, đã gần như có thể sánh vai với ca ca.
Thân hình hắn trở nên vĩ ngạn như thế. . .
Tiếng nói hắn trở nên có từ tính như vậy. . .
Hành động của hắn, không có một động tác nào là không trêu chọc lòng người!
"Nhận ái mộ, bị động giá trị, +1.". . .
"Khinh người quá đáng!"
Đằng Sơn Hải đã gánh không nổi.
Thanh niên trước mặt quá đáng ghét, quá đáng giận!
Mất đi thánh huyết, không có nghĩa là Thái Hư không còn cách nào đối kháng với Thánh Tượng, chỉ là phải phân ra một chút tâm lực, tiến hành đối kháng với thánh đạo áp chế thôi.
Một khi không còn bị thánh đạo áp chế.
Đằng Sơn Hải cảm thấy, cho dù mình áp chế tu vi đến Trảm Đạo. . . không, Vương Tọa, đối phó Từ Tiểu Thụ, giết hắn liền sẽ dễ dàng hắn như giết một con kiến.
"Thương Thần Lực, mở!"
Một tiếng uống vang.
Đạo văn ở phía trên Thương Thần Giáp chợt phát ra quang mang sáng chói.
Giờ khắc này, Đằng Sơn Hải giống như viễn cổ Ma Thần phụ thể, huyền quang đỏ thẫm sáng rực bao phủ y vào bên trong.
Sau đó y đột nhiên ưỡn lưng, đứng cách Từ Tiểu Thụ mấy bước, lại có thể. . . thẳng tắp như thương.
Thái Hư, nhìn thẳng thánh lực.
Kinh khủng như vậy!
"Tiêu Thần Thương. . ."
Tay phải Đằng Sơn Hải nhẹ nhàng để xuống hư không.
Thương Thần Giáp khanh khanh rung động, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một cây Bá Vương Thương thô như bàn thạch, dài hơn một trượng.
Thương này quá bá khí!
Đồng dạng là màu đỏ sẫm, đồng dạng có lệ khí sát sinh quấn quanh, hiện tại bị Đằng Sơn Hải nắm trong tay, Thương Thần Giáp như hổ mọc thêm cánh.