Chương 1318: Mục Sư Thúc Trĩu Nặng Yêu (2)
Chương 1318: Mục Sư Thúc Trĩu Nặng Yêu (2)
Nhưng hắn lập tức hắn tỉnh táo lại.
Thánh Cung chỉ là Thánh Cung.
Thánh Thần Điện cũng chỉ là Thánh Thần Điện.
Nói trắng ra, cả hai bất quá chỉ là một cái "lồng giam" lớn một chút.
Nếu như con đường Thánh Cung bồi dưỡng Thánh Nhân thật có thể đi, đại lục sẽ không xuất hiện Tang Thất Diệp phản bội Thánh Cung chạy trốn, càng sẽ không xuất hiện Bát Tôn Am muốn đạp nát Thánh Thần Điện.
Từ Tiểu Thụ lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt hỏi: "Tạm thời không nói vấn đề này, ta chỉ muốn biết, lúc trước vì sao sư phụ ta phản bội, rời khỏi Thánh Cung?"
Mục Lẫm mỉm cười, tựa hồ đã sớm liệu người trẻ tuổi kia sẽ hỏi chuyện này, đáp lại nói: "Bởi vì hắn quá ngu."
Âm thanh đàm thoại im bặt.
Từ Tiểu Thụ chờ hồi lâu, không thấy sư thúc nói tiếp, hắn liền có chút im lặng,"Chỉ như thế?"
"Thánh Cung địa vị cao cả, ở trên đỉnh phong đại lục, hắn đã gia nhập Thánh Cung, còn muốn lấy phản bội chạy đi, không phải ngu xuẩn thì còn có thể là gì?" Mục Lẫm cười nhạt.
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Nếu đổi thành người khác, hắn sẽ phản pháo vài câu.
Nhưng người trước mặt là sư thúc, người ta thân là sư đệ, đậu đen rau muống sư huynh, mình tốt nhất xem như không nghe thấy.
"Ngài nói đúng." Từ Tiểu Thụ phụ họa.
Không ngờ sau khi Mục Lẫm hừ lạnh xong, đột nhiên có chút buồn vô cớ: "Quả thật ngu xuẩn, chơi đến mức tiến vào ngục giam Thánh Thần Điện, thật tưởng mình có thể đã chạy ra?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ khẽ động: "Mục sư thúc, tựa hồ cũng không phủ nhận cách làm của sư phụ ta?"
Mục Lẫm nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt âm u, không có chút tình cảm: "Trên thế giới này, chỉ cần là Luyện Linh Sư, có ai không muốn siêu thoát, nhưng chuyện ngay cả Bán Thánh cũng không làm được, một tên Thái Hư nho nhỏ như hắn, còn có thể lật trời hay sao? Mơ mộng hão huyền, sính cái dũng của thất phu, một tên ngu ngốc!"
Từ Tiểu Thụ nhất thời xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: "Ngài nói đúng, nhưng ta tạm thời không muốn trở về. . ."
"Ngươi cũng gia nhập Thánh Nô?" Mục Lẫm ngắt lời.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc một hồi: "Vâng."
"Ngu xuẩn! Giống y như hắn!" Mục Lẫm giận mắng, âm thanh cũng trở nên băng lãnh,"Ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời, hiện tại thoát ly Thánh Nô, trở về Thánh Cung, vẫn có thể xem như lựa chọn tốt nhất."
Từ Tiểu Thụ thở dài, nghiêm túc trả lời: "Từ Thánh Cung nhìn thấy trời, dù sao cũng chỉ là một mảnh trời."
Mục Lẫm không nói gì, híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm.
Từ Tiểu Thụ cảm giác lông tơ dựng đứng, nhưng ý nghĩ trong lòng càng kiên định hơn, trịnh trọng nói: "Ngồi dưới đáy giếng nhìn trời không phải lựa chọn của ta, ta sẽ không về Thánh Cung, chí ít không phải hiện tại."
"Ài. . ."
Mục Lẫm thở dài một hơi, thân ảnh trở nên mơ hồ một chút: "Ta biết ngay ngươi cũng sẽ giống như hắn, cứng đầu cứng cổ! Cũng được, ta tôn trọng quyết định của ngươi."
Từ Tiểu Thụ có chút áy náy: "Cảm tạ Mục sư thúc lý giải. . ."
Phong cách Mục Lẫm giống như tướng mạo của hắn, căn bản sẽ không khách khí vài câu, thấy Từ Tiểu Thụ không muốn về Thánh Cung, chủ đề lập tức chuyển di, lại ngắt lời nói: "Con đường ngươi chọng, ngươi tự mình đi là được, ta phải đi. . ." Hắn nói xong, thân hình càng trở nên mơ hồ, tựa hồ sắp tiêu tán.
"Vâng." Từ Tiểu Thụ xiết chặt tinh thần, bày ra bộ dáng cung tiễn.
Mục Lẫm lại vung tay lên, ném ra hai bình thuốc.
"Lần đầu gặp mặt, không có gì tốt đưa ngươi, nhưng nói thế nào cũng là sư thúc, trước khi rời đi, ta sẽ cho ngươi một chút đồ vật phòng thân, hy vọng ngươi đừng giống như hắn, chết quá sớm là được."
Rõ ràng là dùng hình thái ý niệm, thế nhưng Mục Lẫm vung tay áo lên, lại có hai đạo linh quang xuất hiện.
Giống như thế giới Thái Hư của Tang lão, hai cái bình thuốc kia lấy hư tồn thực, chuyển thẳng vào bên trong thế giới tinh thần của Từ Tiểu Thụ.
"Đây là?"
Từ Tiểu Thụ mộng bức, Tẫn Chiếu nhất mạch đều như thế sao, gặp mặt đưa bình thuốc?
Mục Lẫm chỉ vào bình thuốc thứ nhất: "Đây là một bình thánh huyết, đặc chế qua, sư tổ ngươi ngày thường không có việc gì, liền lẩm bẩm bọn tiểu bối các ngươi này tốt nhất đừng xảy ra chuyện, cho nên luyện chế nhiều thánh huyết một chút, một bình ta mang theo, hẳn đủ cho ngươi dùng. . . kỳ thật lúc đầu viết phong thư này, ta đã liệu trước được đáp án của ngươi."
Hắn tiếp tục thở dài.
Từ Tiểu Thụ nghe đến chấn kinh.
Lại một bình thánh huyết!
Điên rồi à?
Truyền thống Tẫn Chiếu nhất mạch. . .
Đưa thánh huyết? Đưa nguyên một bình?
"Đa, đạ tạ sư thúc. . ." Từ Tiểu Thụ choáng váng, đầu óc có chút mơ màng.
Mục Lẫm tiếp tục chỉ tới bình thuốc thứ hai: "Bên trong bình này có chứa ấn ký của ta, một khi ngươi gặp phải bất trắc, trực tiếp dùng ý niệm bóp nát bình thuốc, ta sẽ ra ngoài giúp ngươi làm chứng thân phận Tẫn Chiếu nhất mạch, nhớ kỹ, lúc đó cho dù ngươi không muốn về Thánh Cung, cũng phải về nhà."
Từ Tiểu Thụ lần nữa rung động.
Nhà. . .
Mục Lẫm trực tiếp an bài cho hắn đường lui.
Một khi gặp phải bất trắc, thân phận liền từ Thánh Nô, hoán đổi thành truyền nhân Tẫn Chiếu chân chính, từ đó rửa tay chậu vàng, không còn liên quan gì đến thế lực hắc ám?
"Có thể sao?" Từ Tiểu Thụ có chút hoài nghi.
Hắn cảm thấy lấy thân phận Thánh Nô của mình, một khi đi đến giao lộ cực đoan nhất, bị Thánh Thần Điện bắt được, Mục Lẫm xuất hiện cũng có thể làm được gì?
Mục Lẫm lại có vẻ bực bội: "Tiền bối cho ngươi lễ vật, ngươi cầm là được, xảy ra chuyện bóp nát bình thuốc, còn lại giao cho sư thúc ta, không cần tiểu bối ngươi bận tâm, nói nhảm nhiều như thế làm gì!"
"Úc úc. . ."
Từ Tiểu Thụ bị dọa.
Mục sư thúc trĩu nặng yêu, khiến hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Trong đầu, sau khi vô mi đại hiệp dứt lời liền không từ mà biệt, thân hình tản ra, hóa thành điểm sáng toái diệt.
"Má ơi!"
Từ Tiểu Thụ ngây ngốc nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
Đây chính là Tẫn Chiếu nhất mạch?
Bởi vì chỉ có sáu người, cho nên tài nguyên dư thừa, tiện tay cho đều là một bình thánh huyết?
Thế lực Bán Thánh cũng không có xa xỉ như vậy a!
Lúc trước Từ Tiểu Thụ giả mạo truyền nhân Bán Thánh, nhưng sau khi gặp mặt Mục Lẫm, hắn cảm thấy hiện tại mình đã trở thành truyền nhân Bán Thánh hàng thật giá thật.
Không chỉ xác nhận thân phận, xảy ra chuyện còn có người đứng ra bảo đảm.
Lưng tựa đại thụ hóng mát, lúc trước Từ Tiểu Thụ không thể hội qua, hiện tại cảm nhận được, hắn lại cảm thấy có chút không thực tế.
"Thế nào?"
Trong đại sảnh, Hoa Minh một mực chờ đợi, thấy Từ sư bá khôi phục thần thái, liền vội vã hỏi: "Trong thư nói gì?"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, không biết nói như thế nào: "Giấy viết thư không có nội dung, nhưng ta gặp được một vị vô mi đại hiệp. . ."
"Mục sư tổ!" Hai mắt Hoa Minh tỏa sáng, hưng phấn nói: "Vô mi đại hiệp chính là Mục Lẫm sư tổ, ông ấy sử dụng linh niệm hóa thân tới gặp ngươi? Nói chuyện với ngươi? Ngươi có khẩn trương không? Ta nói ngươi biết, ông ấy rất đáng sợ, bình thường ta gặp Mục Lẫm sư tổ đều không dám ngẩng đầu, vừa thấy mặt ông ấy ta liền cảm giác giống như bị rắn cắn, trong lòng hoảng đến một thớt. . ."
Tẫn Chiếu Bạch Viêm, Mục Lẫm sư tổ xuất hiện, trực tiếp đẩy Từ Tiểu Thụ lên tới hàng ngũ "người nhà" trong lòng Hoa Minh, nàng nói chuyện không còn cố kỵ, thao thao bất tuyệt.
Từ Tiểu Thụ nghe đến đau cả đầu, nguyên lai cô nàng này thích nói nhiều như vậy?
Hắn kịp thời ngắt lời: "Nói trở lại, ngươi đi ra ngoài, có đồ vật phòng thân hay không, tỉ như, thánh huyết?" Hắn thăm dò hỏi.
Hoa Minh chớp chớp mắt to, cảm giác hưng phấn dào dạt tuôn ra.
"Có chứ có chứ, Mục Lẫm sư tổ cũng cho ngươi thánh huyết?"
"Ta nói ngươi biết, đây chính là thánh huyết do thái sư tổ Tẫn Chiếu Bán Thánh đặc chế, không có di chứng, ta chỉ có một bình, ngày thường đều không cam lòng dùng. . ."
"Về phần phòng thân, ta có cấm thuật Tẫn Chiếu nhất mạch, thánh võ, còn có một cái thánh khí bồn tắm lớn, còn có Tạp Thánh Đan thái sư tổ nghiên cứu chế tạo, có thể bạo phát ra thánh lực, dùng đến nện người, còn có Hư Tượng của Mục sư tổ, cùng Thánh Tượng của Thái sư tổ, còn có còn có. . ."
Hoa Minh duỗi ngón tay đếm, thuộc như lòng bàn tay, cuối cùng phát hiện không kể hết, liền sửa lời nói: "Sư phụ nói, đi ra bên ngoài, không được chủ động khi dễ người, càng không được để người khác khi dễ!"