Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1355 - Chương 1355: Huyễn Diệt Chi Uy (1)

Chương 1355: Huyễn Diệt Chi Uy (1) Chương 1355: Huyễn Diệt Chi Uy (1)

"Tới tới tới, mau phục dụng thuốc chữa thương này, đây chính là Xích Kim Dịch bản thiếu gia bí chế, đối với Tông Sư tiểu Thiên Tượng như ngươi, vẫn rất có hiệu quả." Từ Tiểu Thụ móc ra một bình mật ong đưa cho Vinh Đại Hạo.

Vinh Đại Hạo một mặt phức tạp.

"Yên tâm, bản thiếu gia không tham điểm tích lũy của ngươi, ngươi xoát điểm tích lũy cũng rất không dễ, nhưng dưới trướng bản thiếu gia tăng thêm đội ngũ của ngươi, trọn vẹn hơn chín trăm người, muốn xoát điểm tích lũy còn khó sao, căn bản dễ như trở bàn tay!" Từ Tiểu Thụ vỗ vỗ bả vai Vinh Đại Hạo.

Sắc mặt Vinh Đại Hạo lập tức biến thành mướp đắng.

"Bản thiếu gia kiếm đạo Vương Tọa, tứ phẩm Luyện Đan Vương Tọa, Thánh Thể vô song, chiến lực đủ quét ngang toàn bộ Vân Lôn Sơn Mạch, Vinh Đại Hạo ngươi có thể đi theo truyền nhân Bán Thánh Khương thị, sao lại không thể đi theo bản thiếu gia?" Từ Tiểu Thụ giả bộ giận dữ.

Vinh Đại Hạo bưng bít vết thương trước ngực, thật lâu không nói gì.

Y thật không biết vì sao thanh niên trước mặt, lại coi trọng mình như thế.

Ta chỉ là truyền nhân Thái Hư a!

Ngươi đi tìm người khác có được hay không, Vân Lôn Sơn Mạch có rất nhiều, Vinh Đại Hạo ta thật không dám đi theo ngươi!

"Còn không nói lời nào?" Từ Tiểu Thụ nhướng mày.

"Xin lỗi Từ thiếu, ngươi không giết ta, Vinh mỗ thập phần cảm kích, nhưng tha thứ ta. . . thật không thể làm việc cho ngươi." Vinh Đại Hạo có một loại cảm động vì được công nhận, nhưng đa phần. . . là không dám động.

"Vì sao?" Từ Tiểu Thụ hỏi lại.

"Không vì sao. . ." Vinh Đại Hạo khẽ lắc đầu, thuận miệng bịa chuyện,"Gia sư cùng Bắc Vực Bán Thánh Từ gia có khúc mắc, Vinh mỗ vì vấn đề nguyên tắc, không thể đồng hành cùng Từ thiếu, mong Từ thiếu thông cảm cho."

Từ Tiểu Thụ cười cười.

Thân phận truyền nhân Bán Thánh của ta là giả, Vinh thị ngươi lại có khúc mắc với Bắc Vực Thái Tương Từ gia?

Sai lầm nghiêm trọng!

"Thông cảm thế nào?" Hắn hỏi.

"Hoặc giết hoặc thả, tùy quân lựa chọn." Vinh Đại Hạo thấy chết không sờn.

"Nha hoắc!" Từ Tiểu Thụ hăng hái, tiểu mập mạp thật không sợ chết?

"Bản thiếu gia sẽ không giết ngươi, nhưng nếu ngươi không chịu hàng, hôm nay trên trăm người dưới trướng ngươi, bản thiếu gia chém từng tên một, không lưu người sống." Từ Tiểu Thụ không tin, hắn lại không trị được tiểu mập mạp.

Chém từng tên một, chính là kết thúc con đường thí luyện của đám người này, đồng thời cũng đập nát hy vọng tham gia Thánh Cung thí luyện của bọn họ.

"Ngươi!"

Vinh Đại Hạo giận dữ, bị Từ thiếu dùng đạo đức trói buộc chọc giận.

Từ thiếu là thuốc cao da chó à, sao cắn mãi không thả?

Hơn nữa, quý tài cũng không cần làm đến mức này đi, không thu nạp hơn bốn mươi tên Tông Sư, chỉ nhắm mỗi Vinh Đại Hạo y?

Ta có tài đức gì. . . tâm tình Vinh Đại Hạo bắt đầu ngũ vị tạp trần, chuyển mắt nhìn về phía đồng bạn bị hàng phục trên mặt đất.

Trong mắt bọn họ, có bất khuất, cũng có mong đợi. . .

Nhưng đều không ngoại lệ, tất cả mọi người đều nhìn y, tin tưởng y.

Vinh Đại Hạo tin tưởng, chỉ cần mình lắc đầu nói "không", đám bộ hạ cũ này, thật có thể vì mình trả giá, thong dong chịu chết.

Thế nhưng, y có thể làm như vậy sao?

Vinh Đại Hạo là một người có tình cảm, bộ hạ tin tưởng y như thế, y sao có thể vì bản thân mà để bọn họ đi chịu chết được?

"Từ thiếu. . ."

"Nghĩ thông suốt hãy trả lời!"

Từ Tiểu Thụ ngắt lời, dựng thẳng một ngón tay lên: "Bản thiếu gia cho các ngươi thời gian một nén nhang, là chết hay hàng, các ngươi tự mình quyết định, bản thiếu gia còn có chuyện quan trọng phải làm."

Nói xong, hắn cũng không tiếp tục để ý Vinh Đại Hạo, trực tiếp ngước mắt nhìn phía bầu trời.

Phía trên cửu thiên, vân vụ cuộn trào.

Bên trong phạm vi kết giới kiếm khí phong cấm, đầu Vân Thú xuẩn manh kia vẫn còn đang vấp phải trắc trở khắp nơi, không thể bỏ chạy.

Từ Tiểu Thụ vốn là vì một vạn điểm tích lũy mà đến, sau khi thuận tay cầm xuống đoàn đội Vinh thị, sao có thể vứt bỏ chính chủ không để ý?

Lập tức vứt bỏ đám người Từ Bang, hắn một mình bay lên đỉnh Lạc Vân Phong.

"Từ thiếu. . ."

Vinh Đại Hạo nhìn bóng lưng thanh niên cầm kiếm đi xa, biểu lộ rất phức tạp.

Nói thật, nếu lúc trước không gặp phải cô nương Quỷ Thú Ký Thể kia, y thật sẽ bị thủ đoạn của Từ thiếu cảm động đến.

Nhưng hiện tại. . .

"Nên làm thế nào đây, nên làm thế nào đây?" Vinh Đại Hạo xoắn xuýt không thôi, trong lòng khóc nức nở, từ nhỏ đến lớn, y chưa từng ủy khuất đến như vậy.

Lựa chọn lần này, quả thật quá gian nan.

"Thu tay lại đi, Vinh huynh, ngươi trốn không thoát."

Ngũ Hổ Thượng Tướng đồng loạt đi tới bên cạnh Vinh Đại Hạo, đồng dạng giương mắt nhìn y.

Đài Hạnh nói ra: "Lúc trước chúng ta cũng không muốn khuất phục, nhưng Từ thiếu quá mạnh, đừng nói ở đây hơn chín trăm người, cho dù nhiều gấp đôi, muốn vây công Từ thiếu, chỉ sợ cũng không làm được gì."

Chu Đông cũng khuyên nói: "Từ thiếu coi trọng ngươi, nhiều hơn coi trọng chúng ta, chúng ta đi theo Từ thiếu một ngày, lúc trước gặp phải người như ngươi, hắn trực tiếp một kiếm đưa tiễn, nào cần tốn nước bọt? Ngươi tự cân nhắc lợi hại trong đó đi!"

Mạc Bắc Bắc cười nhẹ: "Ba phen thuyết phục, tam thỉnh Vinh huynh, Từ thiếu đã rất có thành ý rồi."

Triệu Tú: "Ngươi mẹ nó sao giống như bà nương, nhăn nhăn nhó nhó, Từ thiếu coi trọng ngươi, ngươi ngoan ngoãn đi theo không được sao, còn lắm chuyện như thế làm gì!"

Tập Nghiễm Hán gật đầu: "Ừm, bọn hắn nói không sai."

Vinh Đại Hạo: ". . ."

Trong lúc nhất thời y không kịp phản ứng, chỉ mới một ngày, sao Từ thiếu có thể khiến bọn họ tin phục đến như vậy, liền hỗ trợ thuyết phục cũng tự giác tiến hành.

Nên biết đoàn đội trăm người của y, là dùng lợi ích lớn lao, mới có thể làm đến vui lòng phục tùng.

"Ta không biết. . ."

Vinh Đại Hạo lại bắt đầu xoắn xuýt.

Y không thể trốn, càng không muốn tự sát, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói mình thật lựa chọn đầu hàng đi?

"Thời gian một nén nhang, ngươi nghĩ cho kỹ!" Ngũ Hổ Thượng Tướng xoay người rời đi, để Vinh Đại Hạo lưu lại thương lượng với mấy chục tên Tông Sư nhà mình.

Một nén nhang. . . Vinh Đại Hạo nhìn lên bầu trời, sắc mặt hỗn tạp.

Đột nhiên thần sắc lắc một cái, kịp phản ứng.

"Một nén nhang?"

"Ý tên kia là, thời gian một nén nhang, liền có thể giải quyết Vân Thú?". . .

Phía trên cửu thiên.

"Ô!"

Tiếng thú minh kỳ lạ quanh quẩn, Vân Thú đã vấp phải trắc trở mười mấy lần.

Cho dù tính tình nó ôn hòa, lúc này cũng sinh ra một chút cảm xúc phẫn nộ.

Nó không hiểu, bầu trời rõ ràng không có thứ thứ gì, sao lại khiến nó lần lượt ăn quả đắng.

Liền Vân Thể cũng không thể xuyên qua bìch chướng cổ quái kia, bị bình chướng trực tiếp quấy nát.

"Nhận công kích, điểm bị động, +1."

Từ Tiểu Thụ rút kiếm bay lên, vừa đi tới đỉnh núi đã nghe thấy Vân Thú tê minh, đầu óc quay quay, choáng váng.

Thời gian nháy mắt, hắn liền tỉnh táo lại, nhìn qua Vân Thú hình thái không cố định, có chút giật mình.

"Tinh thần công kích?"

Khá lắm!

Cảnh giới Tông Sư, thuận miệng ô minh một tiếng, lại có thể tạo thành tinh thần công kích, Vân Thú thật lợi hại nha.

Nên biết tinh thần công thủ, Tiên Thiên, Tông Sư, thậm chí Vương Tọa phổ thông, có lẽ cả đời đều không thể chạm đến.
Bình Luận (0)
Comment