Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1421 - Chương 1421: Cửu Long Mạch Chi Tranh, Mở! (1)

Chương 1421: Cửu Long Mạch Chi Tranh, Mở! (1) Chương 1421: Cửu Long Mạch Chi Tranh, Mở! (1)

Muốn đưa mình thứ gì?

Từ Tiểu Thụ không tin Lệ Song Hành cùng Lạc Lôi Lôi sẽ bất chấp nguy hiểm, chạy tới đưa cho mình mấy món đồ vô dụng.

Cũng may trí thông minh của hắn online, có thể lập tức nhìn ra ý đồ.

Đổi thành người khác, chỉ sợ đối phương cho ra sao, hắn nhận thế nào, đều là vấn đề lớn, sao có thể dễ dàng diễn xong một tuồng kịch như vậy, vừa hoàn mỹ đưa đồ, vừa không khiến người giám sát hoài nghi?

"Xem thử xem!"

Bên trong doanh trướng, Từ Tiểu Thụ cho mọi người lui ra, lười biếng ngồi ở trên ghế, linh niệm truyền vào nhẫn trữ vật cất trong tay áo.

"Phù?"

Không gian không lớn, Từ Tiểu Thụ chỉ nhìn thấy hai tấm phù chú lẻ loi.

Hắn có hơi giật mình.

Đưa phù?

Có ý gì?

Chẳng lẽ bọn họ biết vừa rồi mắt phải mình giật, cho nên đặc biệt tới đưa phù bình an?

Cẩn thận kiểm tra.

Hai tờ linh phù dáng vẻ nhất trí, không có khác biệt quá nhiều.

Điểm khác biệt duy nhất, chính là hai chữ lớn cổ lão phía trên.

"Chữ màu vàng. . ."

Từ Tiểu Thụ lập tức nhớ tới Thuyết Thư Nhân.

Âm Dương Sinh Tử trong tay Thuyết Thư Nhân, tựa hồ chính là dùng loại chữ này, có công năng hóa chữ thành vật.

Đồng thời lực lượng hai tấm linh phù phát ra, hoàn toàn tương ứng với Âm Dương Sinh Tử.

"Thuyết Thư Nhân vẽ bùa?"

"Y còn biết vẽ bùa? Thứ này làm được gì?"

Từ Tiểu Thụ cố gắng phân biệt một phen, nhận ra chữ viết phía trên, chính là cổ văn thế giới này.

Một tấm viết chữ "Thông".

Một tấm viết chữ "Tử".

"Thông Tự Phù, Tử Tự Phù?" Từ Tiểu Thụ nhíu mày.

Hắn phát hiện, bên trong giới chỉ ngoại trừ hai tấm linh phù ra, căn bản không còn thứ khác.

Về phần sách hướng dẫn sử dụng. . .

Ngươi đừng nằm mơ!

Nếu không phải hắn có ký ức lúc trước, nhận ra hai chữ cổ kia, chỉ sợ linh phù tới tay, ngay cả công năng cũng không đoán ra được.

"Cho nên, nó rốt cuộc có tác dụng gì?"

Từ Tiểu Thụ nhìn chữ "Thông", trầm mặc.

Thông linh?

Có thể triệu hoán ra một con cóc siêu bự?

Không. . .

Hẳn không phải. . .

Chữ "Thông" này, hẳn là "Thông tin".

Bên trong Vân Lôn Sơn Mạch, các loại thủ đoạn câu thông giao lưu, đều bị cấm chỉ.

Thời gian chín ngày, Thuyết Thư Nhân hẳn đã nghiên cứu ra phương án giải quyết tương đối, hiện tại phái người đưa Thông Tự Phù tới, mục đích chính là tại thời khắc mấu chốt, mình có thể liên hệ với y.

"Hẳn là thế không sai."

Từ Tiểu Thụ nghĩ như vậy, lại nhìn về phía Tử Tự Phù, sau đó lần nữa lâm vào trầm mặc.

"Thông" có thể lý giải,"Tử" lại có ý gì?

Tổng không đến mức sử dụng tấm phù này đối phó địch nhân, liền có thể khiến đối phương chết bất đắc kỳ tử đi?

Cảnh giới Thuyết Thư Nhân không phải quá cao.

Hiện tại Từ Tiểu Thụ đối mặt với Vương Tọa, đã có thể chém giết.

Về phần Trảm Đạo, Thái Hư, Từ Tiểu Thụ cảm thấy cho dù bản thể Thuyết Thư Nhân tới, muốn chém giết người khác cũng có chút khó khăn, càng đừng nói dùng một tấm phù lục trấn sát người ta?

"Cất trước đã."

Từ Tiểu Thụ cũng không nghĩ nhiều.

Đồ vật Thánh Nô cho hắn, không đến thời khắc mấu chốt, hắn tuyệt đối sẽ không dùng.

Dùng càng nhiều, nợ ân tình càng nhiều, tương lai sẽ rất khó trả.

Lần trước Từ Tiểu Thụ mượn dùng lực lượng của Bát Tôn Am, mới có thể giúp thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu an toàn rời khỏi Linh Khuyết giao dịch hội.

Nhân tình kia hắn còn chưa trả hết, hiện tại sao có thể tiếp tục nợ?

Nghĩ một hồi, Từ Tiểu Thụ cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.

Nói không chừng hai tấm linh phù này, là Thuyết Thư Nhân chuẩn bị đến lúc đó phối hợp Thánh Nô gây sự.

Dù sao nếu không có việc gì, người ta cũng không đến mức quan tâm mình như vậy, đưa tới hai tấm linh phù không biết tác dụng.

Thu xếp suy nghĩ trong đầu.

Từ Tiểu Thụ nhìn quanh hai bên, bốn bề vắng lặng.

Bên tai truyền đến tiếng huyên náo ồn ào náo động, thế nhưng trong doanh trướng lại vô cùng quạnh quẽ.

Hắn chậm rãi bước ra ngoài, ngước nhìn bầu trời đêm.

"Sắp nửa đêm. . ."

Trên núi bóng đêm thăm thẳm, nơi xa có tiếng chim hót thú minh, ở đống lửa trại gần đó, có người nhìn thấy Từ thiếu đi ra, cung kính kêu lên vài tiếng.

Từ Tiểu Thụ không có trả lời.

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút bực bội.

Vừa rồi mí mắt phải co giật, hắn tưởng là do Lệ Song Hành cùng Lạc Lôi Lôi mang đến.

Nhưng song phương từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, căn bản không có phát sinh chuyện gì, thậm chí không có thí luyện quan đến gây phiền phức, chuyện này khiến Từ Tiểu Thụ rất không thích ứng.

Hắn rất tin tưởng tâm huyết dâng trào.

Hoặc là nói, hắn cực kỳ tin tưởng hiệu quả dự cảnh của Cảm Giác cấp bậc Vương Tọa.

"Không phải Lệ Song Hành cùng Lạc Lôi Lôi mang đến dị thường, vậy chỉ còn lại một loại khả năng cuối cùng. . ."

Từ Tiểu Thụ trở tay móc ra một viên Thiên Cơ Thạch.

Đây là đồ vật Liễu Trường Thanh trong khoảng thời gian này chế tác ra, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu mỗi người một viên.

Thiên Cơ Thạch không có hiệu quả truyền tin.

Nhưng người nắm giữ Thiên Cơ Thạch, chỉ cần có một phương rót linh niệm vào, truyền thẳng tới một phương khác, bên kia nhất định sẽ cảm ứng được.

Từ Tiểu Thụ đã cẩn thận ước định với đám người Liễu Trường Thanh.

Mặc kệ là ai phát tín hiệu, nhất định phải đáp lại, nếu như trong vòng mười hơi không có phản ứng, vậy liền đại biểu cho một loại khả năng.

"Xảy ra chuyện."

Từ Tiểu Thụ đếm thầm, thời gian mười hơi trôi qua rất nhanh, thế nhưng Thiên Cơ Thạch vẫn không có nửa điểm phản ứng, trong lòng bắt đầu hồi hộp.

"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."

Hắn phái Liễu Trường Thanh theo bảo hộ Mộc Tử Tịch.

Thiên Cơ Thạch không có phản ứng, đại biểu cho không chỉ một người xảy ra chuyện.

Từ Tiểu Thụ lại rót linh nguyên vào trong Thiên Cơ Thạch, lần này, đối tượng linh niệm dẫn dắt, là tiểu sư muội.

"Một, hai, ba. . ."

"Mười."

Mười hơi trôi qua, Thiên Cơ Thạch vẫn không có nửa điểm phản hồi.

Từ Tiểu Thụ đột nhiên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt âm trầm.

Sau lưng.

Tiêu Vãn Phong đã đến được một hồi.

Y rất ít khi nhìn thấy Từ thiếu như vậy.

Bình thường cho dù người qua đường lạ lẫm, thân phận thấp hèn đến đâu, chỉ cần chào hỏi Từ thiếu, Từ thiếu đều sẽ mỉm cười đáp lại.

Nếu như rảnh rỗi, hắn thậm chí còn sẽ phất tay thăm hỏi.

Hiện tại bang chúng Từ Bang chào hỏi Từ thiếu, thế nhưng Từ thiếu lại không có chút phản ứng nào.

Tiêu Vãn Phong do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn tiến lên.

"Từ thiếu, uống trà không?" Y đưa chén trà tới.

Dưới bóng đêm, Từ Tiểu Thụ chậm rãi quay người.

Trong một sát na, Tiêu Vãn Phong thậm chí cho rằng mình xuất hiện ảo giác, y đột nhiên cảm nhận được trong gió đêm đìu hiu, ẩn chứa vô tận sát ý!

Sát ý kia âm lãnh đến cực điểm, nhưng lại thập phần mịt mờ.

Giống như một con rồng bị chạm vào vảy ngược, đang tụ lực cho địch nhân một kích chí mạng.

Mà trước khi phát động công kích, không có ai có thể ngờ tới, đầu Tiềm Long ẩn giấu cực sâu kia, đã có xu thế lao ra đại hải.

Nhưng mà.

Vẻn vẹn một cái chớp mắt.

Tiêu Vãn Phong liền thấy Từ thiếu trước mặt mỉm cười, nụ cười như gió xuân ấm áp.

Ảo giác kia phảng phất thật chỉ là ảo giác, tiêu tán tại chỗ.

"Từ thiếu?" Tiêu Vãn Phong kinh ngạc lên tiếng.

Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng khoát tay, thấp giọng nói: "Không uống, hôm nay uống quá nhiều, ban đêm có lẽ không ngủ được."

Tiêu Vãn Phong trầm mặc.

Y có thể nhìn ra trạng thái Từ thiếu có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng ở chỗ nào.

Dù sao, lúc trước y chưa từng nhìn thấy Từ thiếu như vậy.
Bình Luận (0)
Comment