Chương 1431: Ngươi Tốt! Tạm Biết (1)
Chương 1431: Ngươi Tốt! Tạm Biết (1)
"Ài."
Nhiệm vụ thất bại!
Sau khi sự tình tối nay kết thúc, Dị đã không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Y triệt để buông thả đầu óc, bắt đầu tìm cách trở về bàn giao với Tha Yêu Yêu.
Nhưng vừa buông lỏng, tâm tư chân chính trầm xuống, Dị lập tức khôi phục sự tỉnh táo trước đây, trong lòng đột nhiên có cảm giác. . .
Sự tình, tựa hồ vẫn chưa thật sự kết thúc?
Thân là cường giả Thái Hư, sau khi trải qua sự tình hoang đường tối nay, trong lòng vẫn có chút bận tâm, nhưng lại không xác định được kia là thứ gì.
Thế nhưng chi tiết bình thường bị xem nhẹ, lại ẩn chứa tin tức mấu chốt nhất!
Dị dừng lại.
Y có đại lượng kinh nghiệm thẩm vấn.
Có rất nhiều lần tra hỏi thất bại, sau đó trên đường trở về đột nhiên nghĩ ra một vài tin tức mấu chốt, cuối cùng quay người thẩm vấn thành công.
Tối nay. . .
Trải qua một phen thẩm vấn, ngoại trừ hai chữ "Khá lắm" ấn tượng sâu sắc ra, thật không còn gì khác nữa sao?
Hô hấp thả chậm, đầu óc điên cuồng chuyển động.
"Thôn Sinh Mộc Thể, Thánh Nô Vô Tụ. . ."
"Thôn Sinh Mộc Thể, Tang Thất Diệp. . ."
"Sao ta lại có cảm giác quen thuộc, giống như, hai chuyện này có liên hệ với nhau?"
Dị nhíu chặt lông mày, y có thể chắn chắn lúc trước mình không biết Mộc Tiểu Công đã từng gặp qua Tang Thất Diệp.
Nhưng sau khi Thôn Sinh Mộc Thể cùng Tang Thất Diệp đồng thời xuất hiện ở trong đầu, Dị lại thập phần khẳng định, hai thứ này, mình từng gặp qua, song phương tuyệt đối có liên quan!
"Tang Thất Diệp. . ."
"Mộc Tiểu Công. . ."
Không thể gấp, cần từ từ suy xét.
Dị có được tư liệu của Thánh Nô Vô Tụ.
Sở dĩ có được tư liệu của Thánh Nô Vô Tụ, là bởi vì sau đi đối phương bị bắt, phía trên phát xuống cho lục bộ.
Đây là thắng lợi vẻ vang của Thánh Thần Điện.
Cao tầng lục bộ, cơ bản đều nhận được tư liệu của Tang Thất Diệp, Dị đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bên trong tư liệu. . .
"Đúng, ngay bên trong tư liệu!"
Đôi mắt Dị đột nhiên sáng lên.
Bên trong tư liệu, y nhớ có một câu thế này: Tang Thất Diệp tại Thiên Tang Linh Cung có hai tên đệ tử, một là Từ Tiểu Thụ trước mắt đã gia nhập Thánh Nô, tài liệu cặn kẽ ở phía sau; người còn lại là Mộc Tử Tịch, không có nhiều điểm nổi bật, Thôn Sinh Mộc Thể.
Tin tức có liên quan đến vị đệ tử thứ hai của Tang Thất Diệp, ngoại trừ câu này, không còn gì khác.
Dị thậm chí không biết dáng dấp Mộc Tử Tịch ra sao, tu vi thế nào, là nam hay là nữ.
Nhưng Thái Hư có năng lực đã gặp qua là không quên được, cùng cảm thụ trực quan cường đại, khiến y sau khi tiếp xúc với Mộc Tiểu Công, bởi vì Thôn Sinh Mộc Thể cùng Tang Thất Diệp, từ bên trong ký ức phủi bụi, tìm tới chi tiết không đáng chút ý này.
Cực kỳ mơ hồ!
Mơ hồ đến mức ngay cả đám người Tha Yêu Yêu, Dạ Kiêu, đều không thể liên hệ đến.
Bởi vì mọi người đều biết, Tẫn Chiếu nhất mạch lựa chọn truyền nhân cực kỳ hà khắc, trên cơ bản đều là nhất mạch đơn truyền, những người không qua nổi khảo nghiệm nhập môn, không chết cũng bị phế đi.
Nhưng tin tức này, lại rất mấu chốt!
Nếu như hai chuyện kia thật có liên hệ với nhau, vậy nó chính là chìa khóa để phá cục!
Dị không chút biến sắc, mặc dù trong lòng đã dời sông lấp biển.
Y vẫn duy trì vẻ ngoài lạnh nhạt.
Quay người lại.
Diện mạo khôi phục bộ dáng Tang Thất Diệp.
Lần này không có đe dọa, cũng không có uy hiếp.
Dị dùng thanh tuyến Tang Thất Diệp, cách Mộc Tiểu Công không xa, dưới bóng đêm mông lung, giống như đang nói chuyện với người quen, rất là bình thường hỏi ra:
"Đúng rồi đồ nhi, vi sư còn có một chuyện không rõ. . ."
Mộc Tử Tịch vẫn còn đang chìm đắm trong tâm tình vui sướng, nghe vậy liền vô thức thuận miệng trả lời: "Chuyện gì?"
Vẻn vẹn hai chữ.
Ánh mắt tiểu cô nương cứng đờ, ý thức được là lạ ở chỗ nào, toàn thân lạnh toát, nhưng vẫn không kịp phản ứng. . .
"Bành!"
Một bên khác, nơi Dị đang đứng đột nhiên bạo phát tiếng nổ lớn.
Thân hình y xuyên phá không gian, giờ khắc này toàn lực xuất thủ, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Mộc Tử Tịch.
Đưa tay vồ lấy.
"Ngô!"
Tiểu cô nương trơ mắt nhìn tàn ảnh cách đó không xa tiêu tán, trước mặt đột nhiên xuất hiện "Tang lão".
"Tang lão" vừa mới xuất hiện, trực tiếp đưa tay bóp lấy cổ nàng, dùng sức nhấc lên.
Thế giới, điên đảo. . .
"Ngươi, quả, thật, đang, nói, dối!" Dị cuồng loạn gào thét, nói ra từng chữ.
Giờ khắc này trong lòng tuôn ra phẫn nộ, giống như trường giang cuồn cuộn, kéo dài không dứt.
Y không chỉ bị một tên tiểu bối lừa gạt, mà còn kém chút bỏ qua một con cá to.
Cảm giác xấu hổ giận dữ, nghĩ lại mà sợ, nhất thời trộn lẫn vào nhau
Thử hỏi một người xa lạ, đối mặt với "địch nhân Tang Thất Diệp" hỏi như thế, nàng sẽ quan tâm năm chữ "Có một chuyện không rõ" kia sao?
Nàng chân chính chú ý, là "Đồ nhi", là "Vi sư"!
"Ngươi đang vũ nhục ta!"
Dị nổi giận.
Bàn tay bóp chặt cổ Mộc Tử Tịch, cánh tay nâng lên cao, sau đó hung hăng đập mạnh xuống đất.
"Phanh!"
Sóng khí cùng đá vụn bắn tung tóe, một cái hố sâu hơn mười trượng chớp mắt xuất hiện.
"Phốc. . ."
Mộc Tử Tịch há miệng phun máu, ánh mắt bị bùn cát cùng huyết sắc bao phủ, chỉ cảm thấy thế giới dường như mất đi sắc thái.
Thái Hư trong cơn giận dữ nện xuống, cho dù không vận dụng linh nguyên, chỉ dùng lực lượng nhục thân, cũng không phải một tên tiểu bối Tông Sư có thể gánh lấy.
Mộc Tử Tịch cảm thấy toàn thân rạn nứt.
Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, huyết nhục cùng xương cốt sau lưng, đã hoàn toàn vỡ vụn.
Tứ chi bất lực, mất đi tri giác. . .
Lục phủ ngũ tạng hoàn toàn vỡ nát. . .
Vốn dĩ bị trọng thương như vậy, hẳn nên trực tiếp tử vong.
Nhưng thần kinh đau đớn trong đầu, tựa hồ đến lúc này mới bắt đầu có phản ứng, không ngừng phát ra tín hiệu nhói nhói, kích thích nàng dạo bước giữa biên giới hôn mê cùng tử vong.
"Ta, sắp chết rồi ư. . ."
Hình tượng trước mắt phảng phất chậm lại, trôi qua.
"Tang lão" nổi giận, bùn cát văng tung tóe, bầu trời đêm đen kịt. . .
"Ong!"
Tại thời điểm này, đầu óc "ong" một tiếng, âm thanh sàn sạt vỡ tan biến mất.
Âm thanh hít thở mất đi tung tích, cảm giác đau đớn sau khi trọng thương cũng không thấy đâu.
Lục cảm rời đi. . .
Mộc Tử Tịch ý thức được, nhưng bất lực.
Ánh mắt nàng bắt đầu mơ hồ, linh hồn như chìm vào trong hắc ám, không ngừng rơi xuống.
Bên trong đồng tử, thế giới dường như đang càng lúc càng xa, phạm vi có thể nhìn thấy càng lúc càng nhỏ.
Cho đến khi hắc ám, bao trùm tất cả. . .
"Ngươi nên ngủ." Trong đầu, giọng nữ kiều mị vang lên.
"Không!" Mộc Tử Tịch lớn tiếng hô hào.
Nàng luống cuống.
Nàng ý thức được, nếu như hiện tại mình ngủ, có lẽ mình sẽ vĩnh viễn từ biệt thế giới này.
"Ta không thể ngủ, ta còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành!"
"Ta còn chưa cầm tới vị trí bang chủ Từ Bang, ta còn chưa cứu sư phụ, ta còn chưa biết ngươi là ai!"
"Hắn, hắn còn chưa tới. . ."
Mộc Tử Tịch nghẹn ngào lên tiếng, linh hồn nàng đang gầm thét: "Ta không thể ngủ! ! !"
"Ngươi nên ngủ." Giọng nữ kiều mị lần nữa vang lên.
"Ngươi giúp ta!" Mộc Tử Tịch chưa từng muốn "nàng" trợ giúp mình, nhưng giờ khắc này, nàng rốt cuộc cầu viện đối phương, nàng không quản được nhiều như vậy.
"Ta không giúp được ngươi." Giọng nữ kiều mị đáp lại.
"Ngươi có thể, ngươi lợi hại như vậy, ngươi giúp ta!" Mộc Tử Tịch cảm giác thế giới tràn ngập hắc ám, nàng cố gắng mở to hai mắt, nhìn lên bầu trời đêm, muốn chờ người kia xuất hiện.
Nếu như hắn đến, nhất định sẽ có biện pháp cứu mình.