Chương 1484: Kế Thứ Hai (2)
Chương 1484: Kế Thứ Hai (2)
"Ca ca!"
"Ca ca."
"Ca ca - "
Nhỏ giọng điều chỉnh thanh tuyến.
Đợi đến khi hoàn toàn xứng đôi, tay "Thuyết Thư Nhân" khẽ đảo, một bản cổ tịch hiện ra.
Hắn thử lật trang sách, dùng chỉ làm bút, ở phía trên viết chữ "Hắc", miệng quát một tiếng "Sắc", thiên địa xung quanh nhất thời trở nên đen kịt.
"Rất tốt, năng lực lừa gạt vẫn còn. . ."
Từ Tiểu Thụ ở phương xa hết sức hài lòng, ở trong chăn gật đầu.
Mấy ngày trước hắn đã âm thầm bố trí họa thể Thuyết Thư Nhân, hiện tại xuất hiện, không chỉ không gian không khớp, ngay cả thời gian cũng không phù hợp, hoàn toàn không có quan hệ gì với Từ thiếu.
Đợi "Thuyết Thư Nhân" bắt gặp chấp pháp quan, chỉ cần tại chỗ "Chết mất" là đucợ.
Chấp pháp quan sẽ không biết vì sao Thuyết Thư Nhân lại chết mất, sẽ chỉ nghĩ gia hỏa này dùng thủ đoạn không biết tên, chạy.
Sau đó báo tin Tha Yêu Yêu.
Tha Yêu Yêu kinh hãi, phái người phong tỏa khu vực xung quanh, trắng trợn tìm kiếm.
Một ngày trôi qua. . .
Hai ngày trôi qua. . .
Không có kết quả.
Thời điểm bọn họ muốn từ bỏ, một chỗ khác, lại xuất hiện thân ảnh Sầm Kiều Phu. . .
Lại hao phí đại lượng thời gian.
Không có kết quả.
Lúc này, lại một chỗ khác, xuất hiện nhân vật nặng ký, Bát Tôn Am!
"Khà khà khà. . ."
Từ Tiểu Thụ trốn ở trong chăn, có chút không nhịn được lên tiếng cười trộm.
Hắn rất tò mò, không biết thời điểm Tha Yêu Yêu nhìn thấy những người kia xuất hiện ở trong Vân Lôn Sơn Mạch, biểu lộ sẽ đặc sắc đến cỡ nào.
Mặc kệ?
Tuyệt đối không có khả năng!
Dựa theo phong cách hành sự của Thánh Thần Điện, đầu mối xuất hiện, bọn họ liều chết cũng phải nắm lấy, bằng không sao có thể bàn giao phía trên.
Nhưng cũng bởi vì như thế. . .
"Khó giải a!"
Từ Tiểu Thụ ở trong chăn run run.
Một hồi dương mưu này, có lẽ đến chết, Tha Yêu Yêu cũng không cách nào tìm tới đáp án.
Thậm chí cho dù nàng tìm được đám người Thuyết Thư Nhân đối chất, cũng không có ai có thể nói cho nàng biết đáp án.
Bởi vì ngay cả Thuyết Thư Nhân cũng không biết, mình còn có một cái "thân ngoại hóa thân" thất lạc nhiều năm, không có nhận tổ quy tông.
"Chơi a!"
"Đã nước đục như thế, sự tình huyên náo càng lớn, càng khoa trương, biểu hiện tiếp theo của mọi người mới càng đặc sắc!"
Từ Tiểu Thụ cuộn tròn ở trong chăn, bắt đầu mong đợi ngày mai chấp pháp quan hành động.
Thuyết Thư Nhân rõ ràng đang tại Hư Không Đảo, nhưng lại xuất hiện ở trong Vân Lôn Sơn Mạch; y rõ ràng không có giết Dị, nhưng lại trở thành hung thủ; thứ kia rõ ràng không phải thân ngoại hóa thân, lại không ai dám nói không phải. . .
"Khà khà khà - "
Từ Tiểu Thụ lại cười thầm ra tiếng.
Rất nhanh hắn bị tiếng cười quỷ dị của mình hù đến, hai chân chà chà vào nhau, bắt đầu nghiêm túc suy tư.
"Ta làm thế liệu có quá âm hiểm hay không?"
"Ngô, hình như cũng không đến mức, đây đều là bị bức."
"Hơn nữa, ta chỉ là tiểu khả ái ở trong chăn, chuyện phát sinh bên ngoài, liên quan gì tới ta?". . .
Thời gian một đêm thoáng cái trôi qua.
Trời, sáng lên.
Vương thành thí luyện vẫn tiến hành như thường lệ.
Hết thảy sự tình phát sinh đêm qua, đối với đám Luyện Linh Sư chỉ có tu vi Tiên Thiên, Tông Sư mà nói, không có nửa điểm ảnh hưởng.
Cửu Long Mạch chi tranh đã mở.
Đêm qua, cơ hồ hơn phân nửa thí luyện giả đều chạy tới dãy núi mình muốn tranh đoạt vị trí "Long Chủ".
Chỉ cần chiếm cứ long mạch nơi đó.
Long Chủ mỗi ngày liền có thể nhẹ nhàng kiếm được trăm vạn điểm tích lũy.
Bát đại Long Vệ dưới trướng, mỗi ngày thu được mười vạn điểm tích lũy.
So sánh với nhau, săn giết một đầu Vân Thú, chỉ mới thu được một vạn điểm tích lũy; mà một viên Vân Châu, mới một trăm điểm tích lũy.
Ít đến thương cảm!
Chín chín tám mươi mốt.
Dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba mưới sáu vị trí đầu bảng xếp hạng, thu được tư cách tham gia Thánh Cung thí luyện, khẳng định nằm trong chín đại Long Chủ cùng bảy mươi hai Long Vệ!
Nơi Từ Bang đóng quân.
Đống lửa dập tắt.
Khắp núi đều là canh thừa cơm cặn sau trận cuồng hoan đêm qua.
Nhưng rượu thịt không thể ma diệt ý chí tiến thủ của bang chúng Từ Bang.
Trời vừa mới sáng, bang chúng Từ Bang dưới sự lãnh đạo của tiểu đội trưởng, đứng trước chủ trướng xếp hàng chỉnh tề, cung nghênh Từ thiếu, Từ Đắc Ế!
"Xoát."
Vạn chúng chú mục, Từ Tiểu Kê hóa thân Từ thiếu, nhẹ nhàng vén màn cửa lên.
"Từ thiếu uy vũ!"
"Bang chủ Từ Bang, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!"
"Từ Bang xuất chinh, không một ngọn cỏ. . . giết, giết, giết!"
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, linh nguyên bạo tạc tạo thành tiếng "chiêng trống", nhất thời khiến cho đầu óc Từ Tiểu Kê choáng váng.
Hai chân mềm nhũn.
Sau đó ổn định thân hình.
Học theo Thụ gia, tay duỗi hướng phía trước, sau đó đè ép. . .
"Hoa."
Tiếng ồn ào huyên náo lập tức biến mất không thấy đâu nữa!
"Chuyện này?"
Từ Tiểu Kê nhìn thẳng.
Trải qua một đêm giam cầm, cho dù ngủ một giấc, thế nhưng trạng thái y vẫn có chút uể oải.
Bởi vì y không thích bị giam cầm.
Nhưng nhìn thấy mình chỉ dùng một động tác nhỏ, liền có thể hiệu lệnh hơn ngàn người trước mặt, giờ khắc này, trong mắt Từ Tiểu Kê đột nhiên có ánh sáng.
"Đây là cảm giác gì?"
"Vì sao, tim ta lại đập nhanh như vậy, máu của ta. . . đang thiêu đốt?"
Từ Tiểu Kê nhiệt huyết sôi trào.
Đón lấy gió núi sáng sớm, y nhìn đám chiến tướng đắc lực bốn phía, chỉnh lý toàn bộ tin tức thu được tối qua, những chuyện "Từ thiếu" cần làm tiếp theo.
Đột nhiên nhiệt tình.
Đây mới là nhân sinh!
Đây mới là thế giới tự do ta một mực hướng tới!
Nguyên Phủ tính là gì?
Con mèo mập kia tính là gì?
Cho dù mỗi ngày có đống lớn sinh mệnh linh khí, có lượng lớn đan dược tùy tiện ngửi, nhưng mất đi tự do, ai mà thèm?
Ai muốn bị người nuôi nhốt?
Ai cam nguyện bị người trói buộc?
Nam tử thiết huyết hành động theo cảm tính, đại sát tứ phương.
Hiện tại chính là lúc Từ Tiểu Kê ta đại triển tài hoa, chinh chiến thiên hạ!
Ta phải chứng minh cho Thụ gia thấy, nuôi dưỡng ta ở trong Nguyên Phủ, là một loại lãng phí tài hoa!
"Ta. . ."
Từ Tiểu Kê vừa định nói gì, bỗng nhiên trùng điệp hít một hơi, kịp thời ngậm miệng không nói.
Không ai biết được y có dụng ý gì.
Bang chúng Từ Bang cũng không lo lắng, một mặt trông mong nhìn tới.
Ánh mắt mỗi người sáng rực, đều đang chờ đợi bá chủ Vân Lôn Sơn Mạch dẫn bọn họ đi chinh chiến tứ phương, đoạt lấy xưng hào "Cửu Long Chi Chủ" khó mà với tới.
Từ Tiểu Kê bị từng đôi mắt nóng rực cảm nhiễm đến.
Y nhìn phía trước, ánh mắt quét qua đám người, thấy được từng tên tiểu đội trưởng đứng trước đội ngũ, phân biệt rõ ràng.
Tân Cô Cô, Liễu Trường Thanh. . .
Cựu bang chủ Từ Bang, hiện đảm nhiệm phó bang chủ Mộc Tiểu Công, bản thân Thụ gia. . .
Ngũ hổ thượng tướng lúc trước bị Thụ gia thu phục giúp đỡ, Thai Hạnh, Mạc Bắc Bắc, Tập Nghiễm Hán, Chu Đông, Triệu Tú. . .
Cùng kẻ đến sau Vinh Đại Hạo, Tiêu Cảnh. . .
Toàn bộ!
Đều đang nhìn mình!
Cảm xúc Từ Tiểu Kê bành trướng, ngay cả Thụ gia cũng đang đứng ở trước mặt chờ đợi, hiện tại mình có gì phải sợ?
Nghĩ như vậy.
Trạng thái lập tức tăng vụt, trong mắt Từ Tiểu Kê toát ra thần sắc bễ nghễ.
Y giơ tay lên, đem lời vừa rồi không dám nói, thay thế Thụ gia, trùng điệp nói ra: "Bản thiếu gia tuyên bố, Từ Bang xuất chinh!"