Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 151 - Chương 151: Thiên Diệp Lưu, Bạt Kiếm Thức, Hắc Lạc Trảm

Chương 151: Thiên Diệp Lưu, Bạt Kiếm Thức, Hắc Lạc Trảm Chương 151: Thiên Diệp Lưu, Bạt Kiếm Thức, Hắc Lạc Trảm

"Bạt Kiếm Thức?"

Viên Đầu xùy cười, gã thấy Từ Tiểu Thụ nắm chặt chuôi kiếm, liền biết động tác tiếp theo của tiểu tử này.

Làm một trong số những người ít ỏi biết được chiến lực chân thật của Từ Tiểu Thụ, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy Triều Thuật chết, Viên Đầu đã tốn không ít thời gian nghiêm túc nghiên cứu qua các loại chiêu số của thiếu niên trước mắt.

Tiểu tử này không biết từ chỗ nào học được Bạt Kiếm Thức cổ quái, uy lực kinh người, nhưng kinh khủng nhất chính là nó nhanh!

Tốc độ đáng sợ kia, nếu không sớm phòng bị, cơ hồ phía dưới Tông Sư có rất ít người có thể phản ứng kịp.

Nào ngờ, Từ Tiểu Thụ tay cầm Tàng Khổ, lời ra khỏi miệng không giống như lúc trước.

"Bạt Kiếm Thức... tiến hóa!"

"Thiên Diệp Lưu, Bạt Kiếm Thức, Hắc Lạc Trảm!"

Viên Đầu ngây ngẩn cả người, danh tự này... dài hơn?

Tiếp theo, gã nhìn thấy tiểu tử này cúi đầu phủi tay lên trên vỏ kiếm, thấp giọng nói câu "Cho chút mặt mũi, phối hợp ta". . .

Khóe miệng Viên Đầu giật giật!

Tiểu tử này đang đùa mình?

Pháp thuật viễn trình mạnh nhất hiện tại của mình là "Huyền Trọng Lĩnh Vực", kết quả linh kỹ này tựa hồ không có tác dụng gì đối với nhục thân Tiên Thiên.

Chỉ còn cận chiến... Viên Đầu một mực chờ đợi gia hỏa này xuất kiếm, nhưng con hàng kia cứ lề mà lề mề.

Huyền Minh Bá Vương Thương chấn động, đã đói khát khó nhịn.

Viên Đầu không chần chờ nữa, dù Từ Tiểu Thụ đột nhiên xuất thủ, gã cũng nhất định phải cận thân.

Hưu!

Trăm mét, lao thẳng tới.

Vỏ kiếm Hắc Lạc trên tay Từ Tiểu Thụ chấn động, Viên Đầu đột nhiên nhìn thấy rất nhiều kiếm khí xuất hiện.

Tâm gã chậm nửa nhịp, chỉ cần ngăn lại một đợt kiếm khí công kích kia, mình liền có thể bắt lấy chiến cơ, trong nháy mắt chấm dứt hắn.

Bang!

Trông thấy Từ Tiểu Thụ đối diện hốt hoảng xuất thủ, bất đắc dĩ rút kiếm, ý cười âm tàn trên mặt Viên Đầu đã nhanh chóng xuất hiện, thế nhưng mãnh liệt ngưng trệ.

Ta thảo!

Tại sao lại có nhiều kiếm khí như vậy?

Trong tầm mắt, Từ Tiểu Thụ rút kiếm ra, lít nha lít nhít kiếm khí màu trắng, đạo sau mạnh hơn đạo trước, trực tiếp bao phủ toàn bộ không gian xung quanh!

"Ngọa tào!"

Viên Đầu hoảng sợ, Bạt Kiếm Thức trong tình báo không phải như thế!

CMN đây mà là Bạt Kiếm Thức? Đây rõ ràng là Phân Thây Thức a!

Viên Đầu bị quán tính chi phối, không cách nào quay đầu, chỉ có thể giơ cao Huyền Minh Bá Vương Thương, bắt lấy khe hở bổ xuống một thương.

"Sơn Trọng Thiên Quân!"

Oanh!

Vạn quân gia trì, tốc thẳng vào mặt kiếm khí màu, kiếm khí màu trắng như tờ giấy không chịu nổi một kích, trực tiếp bị quất nát.

Viên Đầu không kịp cao hứng, cả người lại cứng ngắc lần thứ hai.

Con ngươi dần dần phóng đại, phản chiếu ra phía sau kiếm khí màu trắng bị quấn nát, chỗ đó còn có... kiếm khí màu trắng?

CMN có bao nhiêu tầng vậy?!

Nãy giờ đã có hơn ngàn đạo kiếm khí đi!

Đại lượng kiếm khí màu trắng vô tình lướt qua người gã, số lượng cực kỳ khả quan.

Viên Đầu khó khăn hoành chuyển trọng thương về phía trước, lại không thể ngăn cản bao nhiêu, trực tiếp bị hoành không chém bay.

Còn lại, đạo đạo không thừa, toàn bộ cắt qua người gã.

"Xuy xuy xuy..."

Từ Tiểu Thụ chấn kinh.

Ngay khi cầm tới vỏ kiếm Hắc Lạc, hắn cũng bởi vì kiếm khí màu trắng của Hắc Lạc Nhai mà cải tiến Bạt Kiếm Thức.

Thế nhưng lại không ngờ dưới sự kết hợp của mình và vỏ kiếm, lại có thể đánh ra hiệu quả như thế.

Thế này ai chịu nổi?

Phải biết, đây chính là kiếm khí có thể trực tiếp đánh bay Tông Sư chi thân.

Cộn thêm kiếm ý gia trì, uy lực thỏa thỏa, chỉ tăng không giảm.

"Quá mạnh!"

Cảm xúc Từ Tiểu Thụ bành trướng, nhìn về phía vỏ kiếm Hắc Lạc, cảm thấy mình thật nhặt được bảo.

Vừa rồi trong số những kiếm khí kia, kỳ thật chỉ có một đạo là do mình phát ra, còn lại, đều là vỏ kiếm phát uy.

"Khụ khụ, phốc!"

Nơi xa vang lên một tiếng phun máu, Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, vậy mà không chết?

Viên Đầu quả thật không chết, nhưng đã tàn phế.

Nếu không phải trước khi chiến đấu gã có thói quen mặc Hắc Huyền Trọng Khải vào, đoán chừng hiện này đã không toàn thây.

Nhìn áo giáp bị chém thành từng khối ở trên người, Viên Đầu rất đau lòng.

Đây chính là linh khải phòng ngự thất phẩm đó!

Giá trị thậm chí vượt cả linh khí công kích cấp Tông Sư, nhưng lúc này đã bị trảm nát...

Đưa tay nắm lấy Huyền Minh Bá Vương Thương, giãy giụa muốn đứng lên.

"Ken két!"

Thương nát...

"Phốc!"

Song trọng bạo kích đánh tới, Viên Đầu trực tiếp phun ra một ngụm máu.

"Đáng giận..."

Gã nhìn về phía Từ Tiểu Thụ ở nơi xa, nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao tiểu tử này chỉ trong vòng một ngày, thực lực lại tăng lên nhiều như vậy?

Không phải lúc trước bị Triều Thuật đánh sống đánh chết, máu me khắp người, sau đó mới miễn cưỡng phá cục mà ra sao?

Vì sao lần này đánh với mình... chỉ một kích?

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

Từ Tiểu Thụ đã lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía đối thủ.

Nói thật, cho dù chém Triều Thuật, trọng thương qua Lạc Lôi Lôi, hắn cũng chưa từng đặc biệt để ý.

Bởi vì hắn thấy, ba người này đều rất yếu.

Phía dưới Tông Sư đều là sâu kiến!

Nhưng hắn thật không nghĩ tới, Viên Đầu lại yếu đến mức này...

Trong tầm mắt, Viên Đầu mềm yếu tàn tạ ở dưới hố sâu, từ trên thân lấy ra một cái bình nhỏ màu đỏ, đổ ra một giọt máu?

Máu vàng... lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ nhìn thấy.

Có lẽ đây là hậu thủ Viên Đầu chuẩn bị?

Cũng đúng, gã tận mắt chứng kiến cái chết của Triều Thuật, không có chút chuẩn bị làm sao dám đến tìm mình?

Nhưng Từ Tiểu Thụ không có xuất thủ ngăn cản.

Hắn khao khát chiến một trận, hy vọng có người có thể bức mình đạt đến cực hạn, chứ không phải mỗi lần đều là nhất kích chiến thắng.

Như thế sẽ khiến hắn lâm vào mê thất.

Viên Đầu nuốt kim huyết vào, sắc mặt xuất hiện vẻ thống khổ.

Từ Tiểu Thụ hiếu kỳ nhìn qua gã, giống như đang nhìn một con chuột bạch.

Ù ù!

Cơ bắp bành trướng, lông tóc sinh trưởng.

Hai mắt Viên Đầu trở nên đỏ ngầu, cả người cao thêm một nửa, lưng dài vai rộng, hiển nhiên hóa thành cự nhân.

Từ Tiểu Thụ cảm thấy một trận ác hàn, đây là thứ đồ gì, lông đều mọc ra?

"Viên Đầu... Viên (Vượn)... phản tổ?"

Viên Đầu đứng lên, trọn vẹn cao khoảng một trượng, uy thế bức người.

"Từ Tiểu Thụ..." âm thanh gã trở nên thô kệch khàn khàn,"Ngươi quả thật đã mạnh lên, nhưng mà, ngươi cuối cùng cũng sẽ bị tự phụ chôn vùi!"

Viên Đầu cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn bởi vì Từ Tiểu Thụ không có xuất thủ ngăn cản mình phục dụng "Vương Tọa Tinh Huyết", nhưng mình nuốt vào thứ này, Từ Tiểu Thụ...

Chỉ thể có xuống địa ngục hối hận!

Từ Tiểu Thụ bình tĩnh nhìn gã, không mặn không nhạt nói: "Nếu chỉ có thế, ngươi còn không đáng để cho ta tự phụ."

"..."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

Xoát!

Thân hình Viên Đầu nhìn như vụng về trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Từ Tiểu Thụ, một bàn tay phiến qua, trực tiếp tát bay Từ Tiểu Thụ đang kinh ngạc.

Oanh!

Tay mãnh liệt va chạm, gã vậy mà cũng bị chấn động bay ra.

"Khụ khụ... phốc!" Từ Tiểu Thụ phun máu.

"Ta kháo! Thứ đồ gì, tốc độ này..."

Hắn lau máu tươi ở khóe miệng, một mặt kinh hãi.

Kim huyết kia bất phàm nha, vậy mà có thể gia trì cho Viên Đầu đến loại tình trạng này?

Hắn vốn cho rằng con thân thể thô kệch như thế, tốc độ hẳn có thể so với ốc sên, nào ngờ gia hỏa này ra một kích, mình vậy mà không kịp phản ứng?

Từ Tiểu Thụ đứng lặng trong hư không, nhìn về phía Viên Đầu.

Mặc dù hai mắt Viên Đầu đỏ tươi, ở vào trạng thái cuồng bạo, nhưng lý trí không hoàn toàn biến mất.

Gã cũng bị kinh trụ.

Vì sao mình đánh hắn một chưởng, tiểu tử này rõ ràng không kịp phản ứng, thế nhưng mình cũng bị đánh bay?

Nguyên lý gì?!

Huyết đồng hiện lên vẻ táo bạo, Viên Đầu vội vã không nhịn nổi, xoát một tiếng biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc xuất hiện lần nữa, đã đến trước mặt Từ Tiểu Thụ, đấm ra một quyền.

"Đến hay lắm!"

Đối mặt với nắm đấm to như cái chậu, Từ Tiểu Thụ vậy mà không trốn không né, đồng dạng oanh ra một quyền xé gió, thậm chí còn không có gia trình linh nguyên.

Viên Đầu khinh thường, gã thậm chí không thèm nhìn nắm đấm của Từ Tiểu Thụ, trong đôi mắt đỏ tươi, chỉ có tiểu nhân nhỏ bé ở trước mắt.

"..."

Bên tai hoàn toàn mất đi tiếng vang, hai quyền đụng nhau, không khí trực tiếp nổ tung, khí lưu nổ bắn lên trời cao.

Phương viên trăm trượng lúc đầu có bông tuyết tung bay, hiện tại bị gợn sóng im ắng đẩy ra, trực tiếp bài xích ra ngoài.

Một giây chân không!

"Ầm ầm!"

Tiếp theo, tiếng vang chấn thiên từ chỗ giao quyền xuất hiện, hai người đồng thời bay ngược.

Một trượng, mười trượng, trăm trượng... Từ Tiểu Thụ miễn cưỡng ổn định thân hình.

Một trượng, mười trượng, trăm trượng... cự nhân Viên Đầu từ từ giảm tốc, tiếp theo định trụ.

Cân sức ngang tài!

Con ngươi màu đỏ xuất hiện vẻ kinh hãi, Viên Đầu hoàn toàn mộng.

Gia hỏa này, chỉ dùng lực lượng nhục thân, vậy mà đã vượt qua mình phục dụng "Vương Tọa Tinh Huyết"?

Hắn là quái vật hình người à?!
Bình Luận (0)
Comment