Chương 1567: Thánh Cung Tứ Tử (1)
Chương 1567: Thánh Cung Tứ Tử (1)
Diệp Tiểu Thiên thấy phản ứng của Từ Tiểu Thụ, không có ngoài ý muốn, vẫn bình tĩnh như trước nói:
"A Giới là Thiên Cơ Khôi Lỗi, là đối tượng Kiều trưởng lão nghiên cứu mấy chục năm nay, đồng thời cũng là tồn tại hắn thân cận nhất.
"Ngươi hẳn hiểu được, một tên Linh Trận Sư si mê linh trận chi đạo chân chính, đối với Thiên Cơ Khôi Lỗi có được linh trí, sẽ trân quý, che chở đến cỡ nào, bởi vì nó giống như là. . .
"Hài tử của hắn."
Diệp Tiểu Thiên nói đến đây đột nhiên mỉm cười.
Có lẽ Từ Tiểu Thụ không thể hiểu được những gì mình nói hiện tại.
Thế nhưng thân là hảo hữu của Kiều Thiên Chi, Diệp Tiểu Thiên biết Kiều Thiên Chi trân quý A Giới, căn bản không thua gì Từ Tiểu Thụ.
Thậm chí còn có phần hơn.
Dù sao lão gia hỏa dưới gối không con, dành hơn nửa đời người nghiên cứu A Giới, sao có thể không có tình cảm được?
Diệp Tiểu Thiên thấy Từ Tiểu Thụ không có phản ứng, tiếp tục nói:
"Kỳ thật lúc ngươi ở trong Thiên Huyền Môn tiếp xúc với A Giới, Kiều trưởng lão đã biết, thế nhưng hắn không có ngăn cản ngươi mang nó ra, đây đồng dạng là một trong những sách lược nghiên cứu.
"Chúng ta đang nghiên cứu một loại khả năng. . .
"Liệu có tồn tại phương thức "Thành lập ràng buộc", khiến cho Thiên Cơ Khôi Lỗi sơ đại bởi vì mất khống chế mà chỉ biết bạo ngược giết chóc, sau đó bị ném vào trong Hư Không Đảo, bởi vì tình cảm, trở nên có thể khống chế.
"Đây là sự tình Kiều trưởng lão nghiên cứu mấy chục năm vẫn không thành công, mặc dù hắn rất thích A Giới, nhưng không thể phủ nhận, thí nghiệm của hắn quả thật đã thương tổn tới A Giới. . . ừm, đây là chuyện không thể tránh.
"Cho nên, bình thường Kiều trưởng lão rất khó ở chung với A Giới."
Lời nói Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên xoay chuyển, nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, nói: "May mắn ngươi làm được, ngươi cùng A Giới đã thành lập ràng buộc rất sâu."
"Ma ma. . ."
Đúng lúc này, một đạo âm thanh đột nhiên vang lên.
Ý chí Từ Tiểu Thụ rung động, thiết cầu tỏa ra hồng quang.
Tựa hồ cảm nhận được song phương nảy sinh tranh chấp, A Giới đã chuẩn bị tốt chiến đấu.
Từ Tiểu Thụ biết lúc này không giấu được nữa, liền đưa tay trấn an A Giới, ra hiệu người trước mặt không phải địch nhân, song phương còn có chỗ trống giao lưu.
Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên theo tay hắn nhìn tới, phát hiện A Giới đang ở trong ngực Từ Tiểu Thụ, nhưng không có xuất thủ cướp đoạt, mà là chuyển mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Y dùng một loại tư thái bình đẳng đối đãi với Từ Tiểu Thụ, không vì Từ Tiểu Thụ hô một tiếng cung chủ mà xem hắn như hậu bối, lợi dụng loại quan hệ này, bức bách Từ Tiểu Thụ.
Tương phản, Diệp Tiểu Thiên thập phần tôn trọng lựa chọn của Từ Tiểu Thụ, đơn thuần thuyết phục.
Y có thể cảm nhận được tình cảm Từ Tiểu Thụ dành cho A Giới, đồng thời cho rằng chỉ cần Từ Tiểu Thụ tỉnh táo lại, liền có thể minh bạch sự tình y đang nói lúc này, là muốn tốt cho A Giới.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thiết cầu trong ngực, ánh mắt có hơi chần chờ.
Hắn nhìn ra cung chủ đại nhân thành khẩn.
Đồng thời, lấy sự hiểu biết của hắn đối với Kiều trưởng lão, ông ấy là trưởng lão ngoại môn duy nhất xem đệ tử linh cung như hài tử của mình, mặc dù bình thường có chút tham tài, nhưng nhân cách, phẩm chất đều không thể chê.
Người ở Thiên Tang Linh Cung, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khuyết điểm, tỉ như Tang lão u ám cố chấp, Kiều trưởng lão mê tiểu tài, Diệp Tiểu Thiên bé. . .
Nhưng kỳ thật, mọi người đều rất không tệ.
Trầm ngâm một hồi, Từ Tiểu Thụ có quyết đoán, trở nên kiên định.
Hắn nhìn không chớp mắt, lắc đầu cự tuyệt nói:
"Đối với các ngươi mà nói, A Giới là vật thí nghiệm, nhưng đối với ta mà nói, nó là đồng bạn.
"Quá khứ A Giới đã rất thảm rồi, hiện tại ta không cho phép nó bị thương tổn, dù chỉ nửa phần!"
"Tổn thương" ở đây, không phải tổn thương do chiến đấu mang đến, mà là tổn thương do bị nghiên cứu mang đến.
Thời điểm A Giới mới sinh ra, Từ Tiểu Thụ căn bản không thể tưởng tượng nổi, bởi vì mất khống chế, A Giới đã bị "cải tiến" biết bao nhiêu lần. . .
Nếu như hiện tại trở về bên cạnh Kiều trưởng lão, A Giới sẽ phải đối mặt với giải phẫu, cải tiến, tinh tiến, cắt miếng các loại nghiên cứu. . .
Nói thật , Từ Tiểu Thụ rất sợ loại "Nghiên cứu" này.
Bởi vì trong đầu của hắn có một cái "Hệ thống bị động", từ khi đạt được ở Thiên Tang Linh Cung, hắn vẫn lo lắng bởi vì tu vi tinh tiến phi tốc mà bị người chộp tới cắt miếng nghiên cứu.
Sau đó biết được cho dù tu vi tăng nhanh đến cỡ nào, đều bị Bát Tôn Am đè ép, hắn mới triệt để yên tâm.
Nhưng chuyện này không có nghĩa hắn không còn sợ "Bị nghiên cứu".
Ngay cả mình cũng sợ hãi chuyện kia, A Giới chỉ là bảo bảo, sao nó có thể thừa nhận được?
Từ Tiểu Thụ kiên quyết, nắm thiết cầu trong ngực thật chặt, hoàn toàn không chịu buông ra.
Ngươi không tổn thương A Giới, chúng ta sẽ tổn thương nó sao?
Diệp Tiểu Thiên nhìn ra được Từ Tiểu Thụ tình chân ý thiết, cũng biết không phải bởi vì hắn nhìn trúng sức chiến đấu cường đại của A Giới, nên mới nói như vậy.
Thấy A Giới tìm được chủ nhân chân chính, Diệp Tiểu Thiên cũng cảm thấy vui vẻ thay nó, đồng thời phát hiện sau khi Từ Tiểu Thụ gia nhập Thánh Nô, vẫn không quên sơ tâm, khóe môi liền nhếch lên, mỉm cười nói:
"Từ Tiểu Thụ, giờ phút này ngươi rất giống sư phụ ngươi, cố chấp đến nghiêng trời lệch đất.
"Tình huống hiện tại chính là đồng bạn ngươi ngã bệnh, mấy chục năm không được chữa trị, mỗi thời mỗi khắc đều có khả năng phát bệnh.
"Lúc này có một người vì nó hao phí thời gian mấy chục năm, một mực nghiên cứu phương pháp chữa bệnh, giúp nó trị tận gốc căn bệnh kia.
"Trị bệnh cứu người, vĩnh viễn không có mười thành nắm chắc, nhưng thân là bằng hữu duy nhất, ngươi bỏ được cơ hội này sao?
Diệp Tiểu Thiên giống như trở về thời điểm giáo dục để tử nội môn, giọng điệu từng bước từng bước, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được, hiện tại Từ Tiểu Thụ đã không còn là đệ tử Thiên Tang Linh Cung.
Một câu cuối cùng rất ôn hòa, thở dài nói ra: "Ngươi là Từ Tiểu Thụ, không phải bản thân A Giới, ngươi có quyền gì ngăn cản A Giới biến thành người bình thường?"
Một câu nhẹ nhàng chậm chạp, lại giống như lôi đình phích lịch, bỗng nhiên nổ tung ở trong đầu Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ bắt đầu bị thuyết phục.
Cung chủ đại nhân nói thế không phải không có lý.
A Giới tựa như một hài tử tiên thiên thiếu hụt, bệnh căn gần như khó giải.
Nhưng dù như thế, trên thế giới này vẫn có một vị bác sĩ nguyện ý hao phí thời gian mấy chục năm nghiên cứu bệnh chứng, muốn giúp nó đúng bệnh hốt thuốc.
Đây là chuyện xấu sao?
Không! Đây là A Giới may mắn!
Nhưng cho dù biết như thế, Từ Tiểu Thụ vẫn không lập tức đáp ứng.
Hắn biết nếu như Đạo điện chủ có thể trị liệu cho A Giới, A Giới đã không lưu lạc đến mức rơi vào tay mình.
Ngay cả quỷ thần khó lường Đạo Khung Thương cũng không thể chữa trị, vậy trên thế giới này, ai dám nói mình có thể chữa trị tận gốc cho A Giới?
"Kiều trưởng lão, ông ấy. . . có bao nhiêu phần nắm chắc?" Từ Tiểu Thụ nhắm mắt lại, tiếng như ruồi muỗi, gần như không thể nghe thấy.
"Hắn không nói, ta cũng không có hỏi. . . nhưng ta tin tưởng hắn, tựa như sư phụ ngươi tin ta, ngươi có thể tin tưởng ánh mắt của sư phụ ngươi." Diệp Tiểu Thiên thẳng thắn.